Viện trưởng cũ của trại trẻ mồ côi ở thủ đô đã nghỉ hưu vài năm trước, sức khỏe cũng không được tốt. Trong quá trình điều tra vừa rồi, viện trưởng mới không nhớ rõ lắm về chuyện của Lý Bắc Bắc, hầu hết thông tin đều tra lại từ hồ sơ lưu trữ của những năm trước.
Mấy hôm trước, khi Lục Hành Thư cho người tới liên hệ, viện trưởng cũ đang nằm viện nên không tiện quấy rầy.
Dù sao họ cũng chỉ muốn xác minh sơ bộ về việc Lý Bắc Bắc từng được nhận nuôi, nên lúc ấy cũng không cố gặp cho bằng được.
Nào ngờ khi viện trưởng mới vào bệnh viện thăm tiện miệng nhắc đến việc này, thì viện trưởng cũ lại nhớ rất rõ, bởi vì Lý Bắc Bắc khi còn bé thật sự rất đặc biệt.
Trại trẻ này được thành lập đã lâu, nhưng vì có nguồn tài trợ từ nhà nước, nên cơ sở vật chất vẫn được bảo trì khá tốt. Cứ vài năm lại có người đến kiểm tra, tân trang đảm bảo bọn trẻ có một nơi ở tử tế và an toàn.
Viện trưởng già khoảng ngoài bảy mươi tuổi đích thân mời Lục Hành Thư và Hạ Thần ngồi xuống rồi tự tay pha trà cho họ. Hạ Thần định đứng dậy phụ giúp, nhưng bị ông cụ với tay ra ngăn lại, bàn tay run rẩy vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu, ôn hòa nói: "Ngồi đi cháu, để ta đi lấy mấy tấm ảnh."
Hạ Thần khựng lại, ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng chậm rãi ấy, bỗng chốc lại nhớ đến ông ngoại của mình. Không biết giờ ông đang làm gì, có phải vẫn thích ngồi một mình ngoài ban công tắm nắng như trước không.
"Đứa trẻ đó, bây giờ gọi là... là Bắc Bắc đúng không?"
Lục Hành Thư gật đầu đáp: "Vâng, đúng vậy."
"Tôi vẫn còn nhớ năm đó là một cặp vợ chồng họ Lý đến nhận nuôi nó. Hai người ấy rất tốt, kết hôn năm năm mà vẫn chưa có con, nên mới tìm đến đây." Ông lão vừa nói vừa lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng, "Biết bao nhiêu đứa trẻ như vậy, thế mà lại chọn nó, thật là có lòng. Để Bắc Bắc chịu mở lòng đón nhận việc được nhận nuôi, hai vợ chồng ấy cứ vài hôm lại đến cô nhi viện một lần, trò chuyện, chơi cùng nó, mua đồ ăn ngon cho nó."
Những tấm ảnh đã nhuốm màu thời gian, mép ảnh đã ngả vàng, được viện trưởng cất trong một túi nhựa trong suốt. Bàn tay gầy guộc của ông lấy ra hai tấm ảnh, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, rồi chậm rãi ngồi xuống. Trong túi còn có thêm một chiếc hộp sắt nhỏ.
Ảnh là ảnh màu, trong đó Lý Bắc Bắc trông vẫn còn nhỏ thó và gầy guộc. Gương mặt cậu xám xịt, hai má hóp lại, bày ra một vẻ mặt ít nói, trầm mặc, có phần khó gần. Cậu ngồi nghiêng ngả trên một chiếc ghế nhựa màu đỏ, tay nắm chặt một chiếc bánh quy, ánh mắt đờ đẫn, lạnh lùng vô cảm.
Tấm ảnh còn lại là của cha mẹ nuôi Lý Bắc Bắc. Khi đó họ vẫn còn là một cặp vợ chồng trẻ, mẹ Lý mặc một chiếc áo khoác màu hồng phấn, cha Lý hiếm khi ăn mặc chỉn chu thì hôm ấy cũng mặc vest. Hai người mỗi người nắm một tay Lý Bắc Bắc, đứng hai bên cậu trông vô cùng hạnh phúc. Chỉ có cậu bé ở giữa là vẻ mặt vẫn còn đờ đẫn, ngơ ngác nhìn vào ống kính.
So với tấm ảnh đầu tiên, ánh mắt đã bớt đi phần lạnh lùng, thay vào đó là sự bối rối, hoang mang.
"Hồi đó, Bắc Bắc đã ở đây được một năm rồi. Bức ảnh này chụp lúc nó mới tới, không thích nói chuyện cũng chẳng bao giờ cười. Ban đầu chúng tôi cứ tưởng nó là đứa câm, hoặc bị tự kỷ."
Viện trưởng già nhớ lại, rồi chậm rãi nói tiếp: "Về sau mới phát hiện, hóa ra chỉ là nó không thích tiếp xúc với người khác thôi."
Ông cũng không quên lý do họ đến đây hôm nay, liền đẩy chiếc hộp sắt về phía họ: "Cái này là lúc nhặt được Bắc Bắc, chúng tôi tìm thấy trên người nó."
Lục Hành Thư cầm lấy chiếc hộp, nhẹ giọng cảm ơn: "Cảm ơn ông đã gìn giữ suốt bao nhiêu năm qua."
"Lúc mới nhặt được Bắc Bắc, nó gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Trên cánh tay còn chi chít vết kim tiêm, đêm nào ngủ cũng co giật, gặp ác mộng. Tôi thấy xót vô cùng nên ấn tượng mới sâu như thế. Sau khi nó được nhận nuôi, mấy thứ này tôi vẫn giữ lại như một kỷ niệm." Viện trưởng già nhẹ nhàng kể lại.
Ông đã mất rất nhiều thời gian để giao tiếp và làm việc với Lý Bắc Bắc khi còn nhỏ, kiên nhẫn khơi gợi và vỗ về, cuối cùng mới khiến đứa trẻ ấy chịu mở miệng nói chuyện.
Vì không còn ký ức, dần dần khi bóng tối trong tâm lý được xoa dịu, Lý Bắc Bắc bắt đầu thường xuyên bám theo viện trưởng như một cái đuôi nhỏ. Không giống những đứa trẻ khác, Lý Bắc Bắc không thích chơi đùa. Cậu luôn trầm mặc, yên tĩnh. Khi viện trưởng bị đau vai, cậu còn chủ động đến đấm lưng giúp, ngoan ngoãn và hiểu chuyện vô cùng.
Nghe đến đây, Hạ Thần siết chặt nắm tay, hồi lâu không biết phải hỏi gì. Cậu chưa từng biết tuổi thơ của Lý Bắc Bắc lại thê lương như vậy, hoàn toàn khác với hình ảnh hoạt bát, sáng sủa của cậu ấy bây giờ.
Lục Hành Thư mở chiếc hộp sắt ra, bên trong là một chiếc thẻ kim loại nhỏ, trên đó khắc số hiệu: 0027. Đây là kiểu đánh mã số thường thấy trong các phòng thí nghiệm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Bắc Bắc chính là đối tượng thí nghiệm sống.
"Xin hỏi, tấm thẻ này là gì vậy?" Viện trưởng già không rõ nguồn gốc, nhưng khi thấy sắc mặt nghiêm trọng của Hạ Thần, ông cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
Hạ Thần không trả lời, ngược lại Lục Hành Thư nhanh chóng kiếm đại một lý do để gạt đi, nhằm tránh khiến ông lo lắng thêm.
Viện trưởng già gật đầu, lại tiếp tục nói: "Thực ra tôi từng đến thăm nó, là hai năm sau khi Bắc Bắc học tại một trường tiểu học bình thường ở thủ đô. Nhưng không may, lần thăm hỏi đường đột đó bị cha nuôi nó bắt gặp. Ông ấy nói với tôi rằng, Bắc Bắc giờ đã không còn nhớ những chuyện ở cô nhi viện nữa, mặc nhiên cho rằng mình là con ruột của họ, mong tôi đừng đến quấy rầy thêm."
Thực tế, rất nhiều đứa trẻ được nhận nuôi đều sẽ hình thành một "khoảng trống tâm lý" như vậy. Dưới sự chăm sóc dịu dàng của cha mẹ nuôi, những tổn thương và trống rỗng trong quá khứ dần bị lấp đầy bằng một dạng tự thôi miên.
Trong tiềm thức, chúng sẽ bắt đầu nghi ngờ và tìm kiếm câu trả lời cho thân thế của mình. Một khi nhận được sự khẳng định, trí nhớ của chúng sẽ "điền đầy" khoảng trống ấy. Thời gian trôi qua, những ký ức bất hạnh sẽ bị phong kín, nhường chỗ cho một "nhân cách mới" thay thế quá khứ thiếu hụt kia.
Họ đã có được câu trả lời, nhưng Hạ Thần lại chẳng hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!