Trong sách của Nam Mộc có một đoạn khiến Lục Hành Thư hiếm hoi gật đầu đồng ý:
"Khi bạn thích một người, dù có bịt kín miệng, thì ánh mắt say mê kia cũng sẽ thay bạn tỏ tình; dù có che đôi mắt lại, thì khóe môi khẽ cong lên kia vẫn sẽ thốt ra lời yêu. Đến cuối cùng, bạn chỉ còn cách xoay người rời đi. Nhưng bạn quên mất rằng, chỉ cần bạn ở bên người ấy, từng cử chỉ, từng hành động đều sẽ tố cáo tình cảm sâu đậm trong lòng bạn, tr*n tr** như ánh sáng, chẳng thể giấu giếm."
Tình cảm của anh dành cho Hạ Thần sớm muộn cũng không thể giấu được. Mà hắn lại không muốn để Hạ Thần bị người ta chỉ trỏ, bị gọi là "kẻ thứ ba", là "kẻ chen chân vào".
"Trên phố Đông có tiệm bánh nướng, bánh phô mai của họ là ngon nhất." Hạ Thần vừa đi trên đường chạy bộ vừa nói, gió chiều thổi qua làm mái tóc dài của cậu hơi rối lên. Cậu quay đầu nhìn Lục Hành Thư đang đi bên cạnh, ánh mắt mang theo chút mong đợi: "Chỉ tiếc là bánh không mang về được."
Rồi cậu nở nụ cười, nhẹ giọng bổ sung: "
"Nhưng kẹo sữa của tiệm đó ngon lắm. Lâu lắm rồi em chưa được ăn."
"Được, vậy để anh đi mua." Lục tướng quân kiên nhẫn trả lời, giọng vô cùng dịu dàng.
Hiếm khi cả hai đều rảnh sau bữa tối, nên cùng ra sân huấn luyện đi bộ dạo quanh đường chạy. Thời tiết đang ấm dần lên, tiêu cơm một chút cũng là lựa chọn không tồi.
Nghe đến đây, Hạ Thần cúi đầu nhỏ giọng: "Nhưng mà... phải xếp hàng đó."
"Không sao, anh xếp hàng."
"Vậy thì tiện thể anh mang cho em thêm một phần bánh quy kem sữa ở tiệm bên cạnh luôn nhé." Hạ Thần chẳng thèm giả vờ khách sáo, nói thẳng tuột ra luôn.
"Được. Còn gì nữa không?"
Mắt Hạ Thần sáng bừng lên: "Thêm được nữa à?"
"Đương nhiên. Hành lý của anh không giới hạn trọng lượng." Lục Hành Thư một lần nữa nhấn mạnh. Anh hiểu rất rõ, chỉ cần nhắc đến đồ ngọt Hạ Thần liền quẳng luôn cái gọi là "giữ ý". Vì vậy, Lục Hành Thư sớm đã chuẩn bị sẵn một chiếc vali rỗng 28 inch, để chuyên dùng chở đồ ăn vặt cho cậu. Đãi ngộ thế này mà để Tiêu Minh biết, chắc cằm hắn ta cũng phải rơi xuống đất.
Bước chân của Hạ Thần ngày càng nhẹ nhàng, khóe môi cũng vô thức nhếch lên. Tâm trạng của cậu lúc tốt lên là giấu không nổi luôn hiện rõ trên mặt. Thế nhưng đi được một đoạn, Hạ Thần lại cố ý chậm lại, nghiêm túc chỉnh lại nét mặt, cố gắng duy trì hình tượng "bác sĩ băng lãnh" của mình.
Nhưng chỉ được vài phút bước chân lại nhẹ hẫng, khóe miệng cũng không kiềm được mà nhếch lên lần nữa.
Tất cả những biểu hiện đó đều không lọt khỏi mắt Lục Hành Thư. Anh bật cười thành tiếng khiến Hạ Thần lập tức trừng mắt lườm hắn một cái đầy giận dỗi.
Lục Hành Thư khi cười trông hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh thường ngày. Nụ cười ấy khiến người ta không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ ngông nghênh thời thiếu niên của hắn. Chỉ là giờ đây gương mặt đã trưởng thành hơn, nhưng nét cười và giọng điệu ấy vẫn chẳng khác gì.
Chính là dáng vẻ ban đầu khiến Hạ Thần rung động.
Hạ Thần vụng trộm quay mặt đi, không muốn để Lục Hành Thư nhìn thấy mình đang đỏ mặt.
"Bác sĩ Hạ." Lục Hành Thư gọi cậu.
"... Ừm?"
"Anh sẽ về sớm thôi." Giọng nói của Lục Hành Thư nhẹ nhàng như gió chiều lướt qua má dịu dàng mà ấm áp. Từng chữ từng lời anh nói như kẹo mật ngọt ngào, chậm rãi chảy vào lồng ngực Hạ Thần. Dính dính, mềm mềm, len lỏi tận sâu vào tim, rồi cùng trái tim ấy lặng lẽ đập theo từng nhịp.
Hạ Thần ngây người đứng đó, không biết nên đáp lại ra sao.
Cậu vẫn nghĩ giữa họ không cần đến những lời hứa hẹn như vậy. Vì quan hệ giữa họ vốn dĩ không phải kiểu sẽ có những lời dịu dàng chờ đợi. Nhưng Lục Hành Thư cứ thế, dần dần đưa cậu vào một vòng xoáy, từng chút một kéo cậu vào trung tâm khiến cậu trở tay không kịp.
Tình cảm của Hạ Thần vẫn còn non nớt, như một mầm cây vừa nhú. Nó không biết khi nào mới nở hoa, không biết phải đáp lại lời người kia thế nào. Chỉ biết nó đã bắt đầu bén rễ trên mảnh đất đơn phương cũ kỹ ấy.
Một lúc lâu sau, cậu mới có thể nói thành lời: "Vậy em sẽ đợi anh về."
Đây chính là câu trả lời mà Lục Hành Thư muốn nghe nhất.
Lẽ ra mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng ngọt ngào, thế nhưng bầu không khí dịu dàng ấy lại bị Lý Bắc Bắc bất ngờ xông tới phá tan tành. Chỉ vài giây trước, Lục Hành Thư và Hạ Thần còn đang chìm trong ánh mắt chan chứa tình cảm, vậy mà khoảnh khắc này cả hai đều đứng đờ ra, não bộ trống rỗng.
Mà Lý Bắc Bắc cũng chẳng khá hơn, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, đầu óc mơ màng, mù đường chạy nhầm hướng, vừa nức nở vừa lúng túng nói: "Hức, mình chạy nhầm chỗ rồi"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!