Chương 18: (Vô Đề)

Lý Bắc Bắc đứng ngoài sân huấn luyện, tay xách một giỏ nhỏ đầy trái cherry đen bóng. Sau Tết tiết trời ấm dần lên, buổi trưa đầu xuân luôn khiến người ta dễ buồn ngủ. Lý Bắc Bắc cũng phải chợp mắt một lát rồi mới nhớ ra sáng nay có cherry mới vừa được gửi tới, mà cậu vẫn chưa mang cho Tiêu Minh.

Hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng chiếu lên khiến cả người cậu như phát sáng, mái tóc màu nâu hổ phách lấp lánh dưới nắng.

Tiêu Minh từ xa đã trông thấy cậu, vội chỉnh lại tác phong rồi chạy lại: "Y tá Lý, cậu tìm tôi có việc gì sao?"

Lý Bắc Bắc trông đầy năng lượng, rõ là vừa ngủ dậy tinh thần phơi phới: "Đồng nghiệp tôi về thủ đô thăm nhà mang về đấy, tôi để dành cho anh một ít."

Thấy là cherry, Tiêu Minh thoáng do dự không đưa tay nhận ngay: "Thứ này không dễ mang theo, cậu giữ lại mà ăn đi."

"Cái này là em để dành riêng cho anh đấy."

Trước sự nhiệt tình như thế, Tiêu Minh cũng không tiện từ chối nữa, đành nhận lấy. Anh liên tục nói lời cảm ơn, nhưng vẫn thấy hơi ngại ngùng, vành tai cũng hơi ửng đỏ.

Từ sau khi bắt đầu chia sẻ đồ ăn vặt với nhau, cả hai đã thân thiết hơn không ít.

Tiêu Minh biết Lý Bắc Bắc là một Beta chính hiệu, biết cậu mê tám chuyện và đồ ngọt, còn biết nhà cậu có ba anh em, cha mẹ thì mở quán cơm nhỏ. Nói chung Lý Bắc Bắc là một người thật thà, không giấu được cảm xúc. Nhưng so với mình thì lại lanh lợi, hoạt bát hơn nhiều?

Thấy Lý Bắc Bắc mặt đỏ ửng, Tiêu Minh lén cong khóe môi cười nhẹ một cái.

Tiêu Minh cảm thấy Lý Bắc Bắc dưới ánh mặt trời thật đáng yêu, như con cún corgi nhỏ ở nhà mình vậy. Anh gãi gãi sau đầu ngập ngừng mở lời: "Cậu... cậu ăn gì chưa? Tôi... mời cậu ăn cơm nhé."

"Phó Tướng Tiêu à, bây giờ là một giờ rưỡi chiều đấy." Lý Bắc Bắc bật cười trêu anh.

"Ờ, đúng rồi đúng rồi..."

"Nhưng tối thì tôi rảnh." Cậu đút tay vào túi áo, đôi mắt trong veo đơn thuần nhìn thẳng vào Tiêu Minh. "Có thể cùng ăn tối."

Một giỏ cherry đổi lấy một bữa tối với Phó tướng Tiêu, quá xứng đáng. Dù có là cơm căng

-tin thì Lý Bắc Bắc cũng tuyệt đối không chê.

Trên đường quay lại văn phòng, nụ cười trên gương mặt cậu cứ sáng rỡ, chẳng hề che giấu. Đẩy cửa bước vào, Hạ Thần vẫn đang gục đầu ngủ. Cửa sổ bên cạnh chưa đóng, rèm bị gió thổi tung lên mang theo cảm giác lười biếng đặc trưng của cơn buồn ngủ đầu xuân.

Lý Bắc Bắc cố tình ho vài tiếng, Hạ Thần chẳng phản ứng. Cậu tiến lại gần lại ho thêm mấy tiếng nữa, Hạ Thần vẫn không thèm để ý. Thế là Lý Bắc Bắc bắt đầu ho liên tục như máy phát lại, cuối cùng Hạ Thần không nhịn nổi nữa, vai run lên vì bật cười. Anh vươn vai đứng dậy rót nước uống: "Lại làm gì với Phó tướng Tiêu đấy?"

"Bọn mình hẹn nhau ăn tối rồi đó! Thế nào, lãng mạn chưa! Anh ấy chủ động mời mình đấy!" Lý Bắc Bắc vui vẻ như con nít, còn xoay một vòng tại chỗ, "Chút nữa mình sẽ về ký túc thay đồ, phải mặc sao cho thật ra dáng, khí chất phải khác biệt!"

Trớ trêu thay, đúng lúc ấy Lý Khắc vừa trở lại văn phòng liền nghe trọn vẹn đoạn đối thoại. Trong lòng vẫn còn dè chừng chuyện hôm trước làm Hạ Thần giận, Lý Khắc không dám lại lớn tiếng với Lý Bắc Bắc như trước nữa, chỉ đành đẩy đẩy gọng kính nhíu mày nói với vẻ mặt khó chịu: "Đi đi đi, đừng có suốt ngày chạy qua văn phòng bọn tôi. Cậu về văn phòng mình có được không?"

"... Lý Khắc, sao anh cứ nhằm vào tôi thế." Lý Bắc Bắc rất hay chạy sang văn phòng bác sĩ chỉ để tám chuyện với Hạ Thần. Nhưng lần nào đến, Lý Khắc cũng chẳng nể mặt, chưa lần nào tỏ ra dễ chịu.

"Ai nhằm vào cậu?" Lý Khắc bật lại, giọng gắt gỏng. "Ăn tối xong thì qua kho y tế lấy một thùng găng tay đi. Suốt ngày rảnh rang không làm gì ra hồn!"

Nói rồi anh ta ngồi phịch xuống ghế, mặt nặng như chì.

Trước kia hai người vẫn hay đấu khẩu nhưng vẫn khá thân thiết. Không biết dạo gần đây thế nào, Lý Khắc cứ như đổi tính, toàn nói mát nói khó chịu, lúc nào cũng lạnh nhạt, châm chọc. Ngay cả Hạ Thần cũng thấy phiền với kiểu đối xử trái khoáy này của Lý Khắc. Nhưng đúng là đây không phải văn phòng của Lý Bắc Bắc, giờ lại đang trong giờ làm việc, cậu đành vỗ vỗ vai Lý Bắc Bắc dịu giọng nói: "Về văn phòng mình đi đã, ngoan."

Nói xong, Hạ Thần liếc Lý Khắc một cái, rồi lạnh mặt ngồi trở lại chỗ làm việc của mình.

Hai người im lặng khá lâu, cuối cùng Lý Khắc không nhịn được nữa. Anh ném cho Hạ Thần một ống mẫu nhỏ: "Mẫu thử dung dịch pha loãng, cái này là cho cậu."

"Trước đó tôi đã tự chuẩn bị một phần rồi." Hạ Thần đáp dửng dưng không thèm nhìn lên.

"Dù sao tôi cũng mang tới rồi muốn lấy hay không tùy cậu." Lý Khắc dừng tay gõ bàn phím, trong lòng có điều muốn nói nhưng ngập ngừng mãi.

Mà Hạ Thần xưa nay vốn không để tâm đến những gì Lý Khắc nói, mấy hành động nhỏ kia cũng chẳng thu hút được sự chú ý của cậu. Thấy thế, Lý Khắc đành phải tự điều chỉnh tâm trạng, cuối cùng ngập ngừng mở miệng, hỏi thẳng: "Tôi có thể hỏi... Lý Bắc Bắc và Phó Tướng Tiêu là thế nào không?"

Hạ Thần thậm chí không buồn ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn vào bảng biểu trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!