Chương 17: (Vô Đề)

Hôm đó Hoàng Mao đến tìm Lục Hành Thư, vừa khéo là nửa tiếng sau khi sòng bạc tan. Lục Hành Thư lười nhác ngồi ngả người trên ghế sofa trong đại sảnh, tay cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ nhấp từng ngụm nhỏ. Bên cạnh là Hạ Thần ngoan ngoãn xoa bóp vai cho anh.

Thấy Hoàng Mao bước vào, anhnhướng mày, khiến vết sẹo trên mặt khẽ động, kèm theo khóe môi cong lên thành một nụ cười khinh khỉnh: "Ồ, quý nhân hiếm thấy."

"Cậu chủ Khâu nói gì vậy, ngài mới là quý nhân, bọn tôi đâu dám lơ là." Hoàng Mao cười hề hề tiến lại gần, Lục Hành Thư ra hiệu cho Hạ Thần rót cho gã một ly rượu. Còn bản thân anh thì thong thả nhấm nháp rượu vang chẳng buồn đáp lại. Ánh mắt chỉ chăm chú dõi theo đôi tay đang gọt táo của Hạ Thần.

Hoàng Mao ngậm điếu thuốc, nhe ra hàm răng vàng khè, ánh mắt dừng lại nơi cổ áo rộng của Hạ Thần. Vài vệt bầm đỏ nhàn nhạt thấp thoáng, không che nổi ý xuân mập mờ. Gã nở nụ cười nham nhở lời nói ám chỉ rõ ràng: "Cậu chủ Khâu quả nhiên là người sành sỏi."

"100 người, tôi không cần Beta." Lục Hành Thư hoàn toàn nhập vai thiếu gia Khâu, khí thế ngạo mạn, càng diễn càng ra chất.

Sắc mặt Hoàng Mao thoáng biến đổi, ánh mắt láu cá lộ ra chút ngờ vực: "Cậu chủ Khâu đang đùa sao?"

"Giá mỗi người là bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi."

Lục Hành Thư ra hiệu cho người phía sau mang tới một chiếc vali, dùng ngón trỏ gõ lên nắp hộp, giọng nhàn nhạt: "Tiền tôi mang đủ, nhưng làm ăn thì tôi có thể không làm. Cứ coi như mấy hôm nay tôi đến đây để tiêu khiển, ai nấy giữ hoà khí là được."

Anh nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp, giọng hờ hững: "Chỉ là không có bản lĩnh thì đừng có khoe khoang. Dùng loại bát nào thì ăn phần cơm cỡ đó. Tôi tính tình tốt thì đi một chuyến chơi thôi, nhưng người khác thì chưa chắc dễ tính như vậy."

Hoàng Mao biết rõ, nếu vụ làm ăn này thất bại mà còn bị đồn ra ngoài, danh tiếng của bọn họ sẽ tổn hại nghiêm trọng.

Gã vội vàng liếc mắt ra hiệu cho một phục vụ. Không lâu sau, có người cúi đầu khom lưng mời Lục Hành Thư đi sang nơi khác bàn chuyện riêng.

Hạ Thần không rõ Lục Hành Thư nắm trong tay bao nhiêu thông tin về nhiệm vụ lần này. Khi anh được mời đi, cậu cũng bị đưa theo. Mọi người đều bị bịt mắt, nhưng Lục Hành Thư đã khéo léo để lại dấu hiệu.

Khi đến nơi, Hạ Thần và vài người đóng giả tùy tùng, thực chất là các thiếu úy bị giữ lại bên ngoài. Chỉ mình Lục Hành Thư bước vào trong.

Trong căn phòng ấy, ngồi chờ là một người phụ nữ còn rất trẻ, cô ta trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, khoác chiếc áo gió dài màu đen, mái tóc dài duỗi thẳng thả xuống vai. Cô ta không trang điểm, vậy mà lại mang vẻ quyến rũ lạ thường. Nhưng à một Beta.

Cô ngồi vắt chân, nhàn nhã nhấp cà phê, đối mặt với sự xuất hiện của Lục Hành Thư chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên.

Người phụ nữ kia lại thẳng thừng đi vào vấn đề: "Cậu chủ Khâu muốn một trăm Omega, đúng là chuyện hoang đường."

Giọng cô ta trầm ổn, đôi mắt hơi nâng lên cũng chất chứa từng trải và sắc bén.

Lục Hành Thư bình thản ngồi xuống, dứt khoát: "Ra giá đi."

"Giá tôi đưa ra chưa chắc cậu đã trả nổi." Cô ta cũng không khách sáo, mỉm cười vẫy tay ra hiệu cho tùy tùng mang lên một ly cà phê đặt trước mặt hắn. "Năm mươi người. Trả tiền ngay, hôm nay có thể giao hàng luôn."

Một trăm Omega chỉ là con số Lục Hành Thư tùy tiện nêu ra, mục đích thật sự là để thăm dò xem tổ chức này đang nắm trong tay bao nhiêu Omega bị bắt cóc. Hắn vốn nghĩ bên kia sẽ trả lời đại khái tầm hai mươi, con số ấy cũng đã đủ khiến người ta giật mình rồi. ởi lẽ mỗi vụ mất tích của Omega đều là trọng án được điều tra sát sao.

Không ngờ, đối phương lại có thể đưa ra con số năm mươi.

Lục Hành Thư khẽ nhếch môi cười: "Cũng được. Nhưng hàng hóa không đến nỗi lẫn đồ dỏm đấy chứ?"

"Trừ việc chưa bị đánh dấu ra, từng người một đều là hàng thật giá thật."

Người phụ nữ kia vì câu nghi ngờ của hắn mà ánh mắt thoáng hiện vẻ thiếu kiên nhẫn. Cô ta cong môi cười đầy ẩn ý, chỉ tay về phía cửa phòng rồi rút ra một ống tiêm từ túi áo: "Nếu cậu chủ Khâu hào phóng một chút, tôi còn có thể tặng kèm một người."

"Beta mà cậu mang theo bên ngoài ấy, tôi có thể biến cậu ta thành Omega." 

"Hoặc là cũng có thể mua nguyên một thùng thuốc chuyển đổi pheromone, giá không đổi. Nếu lỡ có tổn thất, có thể đến tìm Hoàng Mao đổi người thay thế."

"Tổn thất?"

"Người là bên tôi chuẩn bị, anh không được chọn. Nhưng nếu mang thuốc chuyển đổi đi, anh muốn biến Beta nào thành Omega cũng tùy ý. Trường hợp tiêm vào mà tử vong, có thể đến lấy thuốc thay thế. Đây là một cuộc giao dịch sòng phẳng."

Thông thường nghe đến mức đó, phần lớn khách đều chọn lấy thuốc chuyển đổi thay vì người thật. Bởi vận chuyển nhân mạng quá dễ bị chú ý, mà việc mua một Beta ngầm chẳng phải chuyện khó khăn.

Tổ chức này vốn chuyên bắt cóc buôn bán Beta, trước đây chỉ làm ăn lặt vặt. Nhưng dạo gần đây chẳng hiểu vì sao lại bắt đầu nhúng tay vào thị trường Omega.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!