Chương 15: (Vô Đề)

Ở thủ đô, người duy nhất mà Hạ Thần có thể liên lạc chỉ còn Dương Vũ. Nhưng vào thời điểm này, Dương Vũ có lẽ đang bận cùng vị hôn thê đi thăm họ hàng, không có thời gian để nhận cuộc gọi video từ cậu. Phía ông ngoại, Dương Vũ cũng đã thay cậu đến thăm nom một lượt, mọi thứ đều ổn.

Căn biệt thự rộng lớn ấy vẫn luôn cô quạnh như xưa. Ngoài vài người hầu, chỉ còn lại một mình nguyên soái Phó Nghị, cùng với người cha Phó Ngôn Triết, quanh năm suốt tháng tự nhốt mình trong phòng vẽ.

Thực ra, Hạ Thần cũng từng có một tuổi thơ hạnh phúc, ít nhất là trước khi lên năm. Khi ấy, ba ruột Hạ Dịch Minh vẫn còn sống, còn Phó Ngôn Triết cũng là một người cha dịu dàng, ấm áp. Cả gia đình thường xuyên cùng nhau ra ngoài ăn uống, vui chơi. Ba rất yêu thương cha anh, là hình mẫu Alpha lý tưởng trong mắt mọi người.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu. Ngay trong ngày sinh nhật năm tuổi của Hạ Thần, tin dữ về việc Hạ Dịch Minh mất tích trong một lần làm nhiệm vụ đã đột ngột truyền về. Ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật vẫn còn đang cháy dang dở chưa kịp thổi tắt, mọi thứ đã khép lại một cách đột ngột và tàn nhẫn như thế.

Phó Ngôn Triết bắt đầu những ngày đi sớm về khuya, Phó cũng vậy. Hạ Thần được giao cho người giúp việc chăm sóc, có khi suốt cả tháng cũng chẳng được gặp cha mình mấy lần. Cậu không vui, cũng rất tủi thân và sợ hãi. Khi còn nhỏ, Hạ Thần là đứa trẻ rất quấn cha.

Rất nhanh sau đó, thi thể của Hạ Dịch Minh được tìm thấy. Cơ thể ngâm nước quá lâu đã biến dạng đến mức không thể nhận diện. Nhưng từ quần áo, người ta xác định được đó chính là ba của Hạ Thần.

Hạ Thần còn nhớ rất rõ, hôm đó trời mưa giông dữ dội như trong một vở bi kịch. Cậu đang ngồi chơi xếp hình trong phòng khách thì Phó Nghị cùng Phó Ngôn Triết thất thần bước vào, cả người ướt sũng. Hạ Thần chạy tới nắm lấy tay Phó Ngôn Triết, nhưng bàn tay ấy lạnh buốt đến mức khiến cậu thấy xa lạ. Cậu òa khóc ngay lập tức, ôm chặt lấy chân ông mà nghẹn ngào: "Cha ơi, Cha làm sao vậy?"

Thế nhưng Phó Ngôn Triết không nói gì. Ánh mắt ông trống rỗng một cách lạ thường, tuyệt vọng đến mức như thể mọi thứ trên đời đều đã rơi rụng khỏi tay ông.

Kể từ ngày hôm đó ông trở nên điên loạn.

Ông suốt ngày tự nhốt mình trong phòng vẽ, lặp đi lặp lại vẽ chân dung của Hạ Dịch Minh. Phó Ngôn Triết từ nhỏ đã có năng khiếu hội họa, một tài năng mà Hạ Thần không thừa hưởng được. Trên khung vẽ, Hạ Dịch Minh lúc nào cũng hiện lên trong hình ảnh rạng rỡ và oai phong nhất, và cũng từ đó về sau, người ba ấy chỉ còn tồn tại trên mặt giấy, dưới nét bút của một người đang dần mất trí.

Hạ Thần không phải là người giỏi nói dối. Việc Lục Hành Thư đang tăng ca là thật.

Sáng sớm hôm đó anh nhận được tin báo từ thủ đô, có một Beta khác gặp phải tình trạng giống Bạch Khê. Nhưng tình hình của người này tồi tệ hơn nhiều, tinh thần đã hoàn toàn rối loạn. Sau khi bị một thương gia giàu có mua về, cậu ta đã dùng dao gọt trái cây đâm bị thương đối phương, từ đó mới bị cảnh sát bắt giữ và phát hiện ra sự bất thường.

Khi những điều trái với lẽ thường bắt đầu lan rộng, chúng sẽ âm thầm bén rễ trong lòng đất. Không chỉ ở thủ đô, mà khắp các vùng miền trong cả nước, những bi kịch như vậy vẫn đang lớn lên trong bóng tối. hông ai hay biết, không ánh sáng nào chiếu tới, và cũng chẳng có hồi kết.

Nhiệm vụ mà Lục Hành Thư nhận được vẫn là ở Lĩnh Nam. Vấn đề là vết thương ở chân anh vẫn chưa lành hẳn. Theo lời bác sĩ Dương Thư thì: "Nếu cậu không muốn giữ cái chân này nữa thì cứ việc nhận nhiệm vụ, còn nếu nó khỏi được thì tôi thua."

Người ta thường nói người già hay cố chấp, lại nóng nảy. Lục Hành Thư giờ thì hiểu rõ rồi.

Anh vốn định nghỉ ngơi thêm một thời gian. Nhưng nhiệm vụ lần này thuộc diện cơ mật, lại là mệnh lệnh trực tiếp từ cấp trên yêu cầu anh đích thân xử lý. Lục Hành Thư đứng dậy bước vài bước, vết thương không còn đau như trước nữa. Hôm nay đã là mùng bảy Tết, suốt mấy ngày qua anh đâu có tham gia buổi huấn luyện nào.

Lười biếng lâu như vậy, Lục Hành Thư cảm thấy cơ thể mình như sắp rỉ sét đến nơi.

Khi Tiêu Minh mang trà tới, anh tiện hỏi: "Nếu bây giờ tôi xuống sân chạy vài vòng thì thế nào nhỉ?"

"Thôi đi ạ, tướng quân". Tiêu Minh nhăn mặt, nhớ lại những cảnh tượng chẳng dễ chịu gì. "Ngài nghĩ đến vẻ mặt của tiến sí Dương và bác sĩ Hạ mà xem, đáng sợ lắm".

Lục Hành Thư mở nắp hộp trà, đưa lên ngửi: "Trà mới này thơm đấy."

"Đây là loại ngon nhất trong quà Tết gửi từ thủ đô đến, tôi đặc biệt chọn cho ngài." Tiêu Minh đáp.

Lục Hành Thư liếc nhìn anh: "Mấy việc kiểu này, sau này cậu đừng đích thân làm nữa. Người biết thì hiểu cậu siêng năng, người không biết còn tưởng tôi cho cậu cái chức Phó tướng chỉ để làm cảnh."

Thật ra nhìn Tiêu Minh thế này, đúng là giống thư ký hơn là Phó tướng quân đội.

Nhưng Tiêu Minh không quá để tâm: "Tôi rảnh rỗi cũng ngứa tay thôi mà."

Lục Hành Thư cũng không còn tâm trí đôi co với Tiêu Minh về chuyện vụn vặt này nữa. Anh cất hộp trà lại, thầm nghĩ lát nữa có thể đưa cho Hạ Thần. Sau đó anh ngồi trở lại ghế làm việc, cầm lấy tập hồ sơ nhiệm vụ cẩn thận dặn dò: "Trước thứ tư tuần sau tổ chức một buổi huấn luyện cho mấy thiếu úy đã từng đi Lĩnh Nam lần trước. Nhiệm vụ lần này xử lý theo dạng bảo mật."

Nói xong anh lại hỏi thêm một câu: "Phía thủ đô có tin tức gì chưa?"

Tin tức mà Lục Hành Thư nhắc tới chính là về vị Omega trong nhà anh, người đã bỏ nhà ra đi. Tiếc rằng suốt khoảng thời gian này, dù Tiêu Minh đã hỏi thăm không ít lần, câu trả lời nhận được vẫn là không có bất kỳ tung tích nào.

Là cháu ngoại của nguyên soái, lớn lên trong môi trường quân sự nghiêm ngặt, không ngờ lại có khả năng phản trinh sát tốt đến vậy. Theo lời ông cụ Lục kể lại, trước khi bỏ đi, vị Omega ấy còn để lại một bức thư với nội dung "đừng lo lắng". em ra đã chuẩn bị rất kỹ càng cho lần biến mất này.

"Luật hôn nhân của nước ta quy định sau bao lâu không có tin tức về bạn đời thì được phép đơn phương xin ly hôn?" Lục Hành Thư gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, giọng thản nhiên.

Tiêu Minh ngạc nhiên: "Hơn hai năm. Ngài thật sự định ly hôn sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!