Chương 14: (Vô Đề)

Lục Hành Thư chẳng phải bị ngã đến ngốc rồi sao, hai ngày nay hành động cứ là lạ. Hạ Thần ngồi xếp bằng, nhấm nháp miếng thịt nướng vừa chín tới, trong lòng có chút mong chờ mơ hồ. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, chưa đầy một lát, Lục Hành Thư đã nghiêng người vươn tay, nhẹ nhàng lau đi vụn thức ăn nơi khóe môi cậu. 

Hạ Thần ngây người, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không có sức chống đỡ trước những chiêu trêu chọc của .

Cậu chớp mắt vài cái, giả vờ bình tĩnh nói: "Lục tướng quân, dạo này anh lạ lắm."

"Lạ chỗ nào?" Lục Hành Thư bật cười.

"Cứ... hay xoa đầu em..." Gương mặt Hạ Thần lộ vẻ ngại ngùng, nhưng trong lòng lại lâng lâng vui sướng: "Lại còn hay cười nữa."

"Bình thường anh nghiêm túc lắm à?"

Hạ Thần gật gật đầu, nghĩ thêm chút rồi lại lắc đầu.

"Vậy bình thường anh đối xử với em có tốt không?"

Câu này thì Hạ Thần gật đầu rất chắc chắn. Vì cậu là bác sĩ, mà nghề bác sĩ vốn được tôn trọng, nên Lục Hành Thư luôn đối xử với cậu rất tốt. Nhưng cậu lại hy vọng Lục Hành Thư có thể tốt với cậu nhiều hơn nữa, bởi vì cậu không giống những người khác.

Thấy Hạ Thần nghiêm túc gật đầu, khóe môi Lục Hành Thư cong lên ánh mắt sáng rực: "Vậy từ nay, anh sẽ còn đối xử với em tốt hơn nữa."

Hạ Thần mở to mắt, tim đập rộn ràng, ánh mắt chờ mong câu nói tiếp theo của anh.

Lục Hành Thư chậm rãi mở lời, giọng nói trầm ổn vẫn mang theo phong cách của một lão cán bộ đúng chuẩn: "Việc em đơn độc đến đây cứu anh là một hành động sai lầm. Sau này nếu xảy ra chuyện tương tự, anh hy vọng em có thể lý trí hơn một chút. An toàn của bản thân mới là ưu tiên hàng đầu. Việc cứu viện... không dành cho em. Ai cũng có trách nhiệm và vai trò của riêng mình.

Còn vai trò của em là ở lại chờ đội cứu viện đưa anh ra ngoài, sau đó chăm sóc điều trị cho anh thật cẩn ."

Dù là khi nói những lời ấm lòng, Lục Hành Thư vẫn mang theo giọng điệu nghiêm túc pha chút cứng nhắc đặc trưng, khiến người nghe như thể đang được một cán bộ chính quy giáo huấn vậy.

Hạ Thần lập tức thấy hụt hẫng, hàng mi khẽ rủ xuống nhẹ giọng đáp: "Em xin lỗi."

Cậu đến đây không những không thể đưa Lục Hành Thư ra ngoài, ngược lại còn trở thành gánh nặng. Khả năng sinh tồn nơi hoang dã bằng không, ngoại trừ giúp anh thay thuốc, nhặt chút củi khô, thì hầu như chẳng giúp được gì. Đến cả bữa cơm cũng là do Lục Hành Thư tự tay làm, còn cậu chỉ biết ngồi đó ăn ké.

Viền mắt Hạ Thần bắt đầu cay xè, ngay cả xiên thịt nướng cầm trên tay cũng chẳng còn muốn ăn nữa, chỉ muốn lặng lẽ tự kiểm điểm lại bản thân.

Nhưng giây tiếp theo, giọng của Lục Hành Thư lại trở nên dịu dàng, thậm chí có thể nói là mang theo chút ấm áp hiếm thấy.

Chỉ tiếc là tâm trạng của Hạ Thần lúc này quá trầm xuống, không nghe ra được sự thay đổi đó.

"Nhưng anh rất vui. Cảm ơn em."

Hạ Thần ngẩng đầu lên, viền mắt đã đỏ hoe. Đôi môi khẽ động đậy nhưng không thốt nên lời. Cậu không hiểu được ẩn ý trong câu nói ấy, không rõ Lục Hành Thư đang muốn nói gì. Trái tim cậu đầy ắp tình cảm dành cho anh, chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến cậu vui sướng cả ngày, mà cũng chỉ cần một câu khác là đủ để khiến cậu khóc không thành tiếng.

Cậu mạnh tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, hàng mi ướt nhẹ run run, đôi mắt vì ánh lệ mà sáng long lanh. Cậu hít một hơi thật sâu, gom góp hết dũng khí để ngẩng đầu lên, vẻ mặt ấy vừa đáng thương, vừa đáng yêu đến mức khiến Lục Hành Thư cũng không khỏi xao lòng.

"Tướng quân , nếu anh muốn tốt với em... bước đầu tiên, có thể là khi khen em đừng mắng luôn một câu được không?"

"... Anh mắng em lúc nào?"

"Anh nói hành động của em là sai lầm."

"... Thì rõ ràng là sai còn gì."

"......"

Hạ Thần khẽ nhíu mày, trong lòng đầy uất ức. Đúng là không thể nào giao tiếp được với kiểu người đầu óc cổ hủ như vậy. Cái này gọi là vì yêu mà dám hy sinh tất cả, là tinh thần không tiếc thân mình vì người mình thích! Nhưng mà ai bảo cậu lại thích anh làm gì, mà anh thì lại chẳng biết cậu thích anh.

Thôi bỏ đi, nợ này để sau tính, giờ thì tạm nhịn.

Trong đầu Hạ Thần quay vòng mấy câu lẩm bẩm nho nhỏ đầy bất mãn, nhưng vừa liếc mắt chạm phải ánh nhìn của Lục Hành Thư, bao nhiêu tức giận trong lòng lại tan biến sạch sẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!