Lục Hành Thư gọi quá lớn khiến vết thương bị kéo căng làm anh không khỏi cau mày, cả người run nhẹ. Hạ Thần lập tức đè vai anh lại, lo lắng nói: "Đừng động, em vừa thay thuốc cho anh xong."
Nhưng Lục Hành Thư làm gì còn tâm trí để ý đến mấy chuyện ấy, anh nhìn Hạ Thần rồi kinh ngạc hỏi: "Bác sĩ Hạ, sao cậu lại ở đây?"
Trước mắt anh là Hạ Thần, trên người đang khoác chiếc áo bông rách tả tơi, toàn thân lấm lem bùn đất, gương mặt còn vương những vết trầy xước, vành mắt hoe đỏ ngân ngấn nước, từng giọt từng giọt khẽ rơi xuống. Người luôn giữ vẻ lạnh lùng ấy giờ đây lại giống như một đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi, đôi mắt to tròn chứa đầy lời chưa nói, chăm chú nhìn anh không rời.
Lục Hành Thư chỉ cảm thấy tim mình như thắt lại. "Là đội cứu hộ đưa cậu vào à? Cậu bị thương à?" Anh vội vã hỏi, giọng chứa đầy lo lắng.
Hạ Thần đưa mu bàn tay lên lau mặt, cả tay cũng ướt nhẹp. Nghe giọng anh, cõi lòng đang siết chặt của cậu rốt cuộc cũng nới lỏng ra được một chút. Ban đầu chỉ muốn lặng lẽ khóc một chút, nào ngờ lại bị phát hiện, mà đã bị phát hiện rồi... lại còn chẳng ngăn được nữa.
Cậu nghẹn ngào, giọng khàn khàn: "Họ... họ không tìm thấy anh. Phó tướng Tiêu cũng mất tích rồi."
Lục Hành Thư giật mình: "Tiêu Minh mất tích rồi?"
"Anh ấy lạc khỏi đội cứu hộ rồi." Hạ Thần hít sâu, điều chỉnh lại hơi thở, nói xong rồi lại vì rét mà rụt người, nhẹ nhàng dịch sát vào người Lục Hành Thư.
Nếu chỉ là thất lạc thì vẫn còn hy vọng. Tiêu Minh là lính tinh nhuệ dày dạn kinh nghiệm, kỹ năng sinh tồn trong điều kiện khắc nghiệt như thế này chắc chắn không thành vấn đề. Lục Hành Thư tạm yên tâm rồi lại hỏi: "Vậy em là đi cùng đội cứu hộ vào? Họ đâu rồi?"
Hạ Thần cúi đầu, nhỏ giọng: "Em... vào một mình."
Lời vừa dứt, Lục Hành Thư còn tưởng mình nghe lầm. Nhưng nhìn vẻ mặt Hạ Thần anh lập tức hiểu cậu không nói đùa.
Đôi mày anh siết chặt, đau đầu gắt lên một tiếng: "Cậu đúng là... hồ đồ!"
Giận quá đến mức vết thương co rút, Lục Hành Thư nghiến răng chịu đựng, chỉ vì chút sĩ diện mà anh không kêu đau. Nhưng lồng ngực lại rối tung, vừa tức, vừa đau, vừa không biết phải mắng kiểu gì cho đỡ bớt cái cảm giác sợ mất mát mà giờ anh mới cảm nhận rõ đến thế.
Hạ Thần xoay người lục trong ba lô ra vài viên thuốc giảm đau. Không có nước nóng, mà nước tuyết thì quá lạnh, cậu đành để Lục Hành Thư ngậm thuốc tan từ từ trong miệng rồi nuốt xuống, vừa nhẹ nhàng vừa khẽ khàng nhận lỗi: "Em biết em sai rồi, anh đừng giận nữa... Giận rồi vết thương lại đau."
Chỉ cần đụng đến Lục Hành Thư, thì tính khí của Hạ Thần sẽ mềm nhũn từ trong ra ngoài. Huống chi lúc này người kia lại đang mang thương tích đầy mình, Hạ Thần chẳng nỡ lên giọng, thậm chí còn như dỗ dành.
Cậu kéo nhẹ vạt áo khoác của Lục Hành Thư, giọng nhỏ nhẹ: "Anh có đói không? Em có mang theo bánh nén."
Lục Hành Thư ngậm thuốc trong miệng, vị đắng lan khắp khoang lưỡi, không còn tâm trí nghĩ đến ăn uống. Nhưng trong mắt anh, hình ảnh Hạ Thần lúc này dịu dàng đến lạ thường, như ánh lửa nhỏ giữa cơn bão tuyết, khiến trái tim người ta từ từ ấm lại.
"Vì sao lại tự mình vào đây? Nguy hiểm lắm." Thuốc vừa tan, vị đắng chưa tan đi thì lời trách đã đến.
Hạ Thần gần như không cần suy nghĩ, liền bật thốt lên: "Em đến để cứu anh."
Lục Hành Thư nheo mắt, giọng trầm hẳn: "Cứu kiểu gì?" Anh hỏi rất nhẹ, rất bình tĩnh. Nhưng trong lòng lại đang dậy sóng cuồn cuộn. Chỉ tưởng tượng một bác như Hạ Thần một mình lần mò trong núi tuyết đầy rẫy nguy hiểm, không huấn luyện, không vũ khí, không người bảo vệ mà lại dám đi tìm anh, Lục Hành Thư đã thấy tim thắt lại như bị bóp nghẹt.
Nếu Hạ Thần xảy ra chuyện thì sao? Nếu cậu bị thương, bị thú dữ tấn công, bị vùi trong tuyết, thì sao? Ai có thể cứu kịp?
Anh nhìn người trước mắt, rõ ràng mỏng manh yếu ớt đến vậy lại liều mạng vì mình đến mức này. Ánh mắt Lục Hành Thư mang theo sự yên tĩnh dồn nén: "Cậu có biết không... dù không có kẻ địch, chỉ riêng lũ sói tuyết ở đây thôi cũng đủ để cậu mất mạng rồi."
"Em biết." Hạ Thần gật đầu, vừa nhớ lại vừa thấy rùng mình: "Ban ngày đã từng bị đuổi một lần rồi."
Lục Hành Thư như nghẹn thở. Vết thương nơi ngực như bị xé toạc, anh lập tức chống người dậy, tay siết chặt vai Hạ Thần giọng đầy lo lắng: "Có bị thương ở đâu không?!"
Hạ Thần suy nghĩ một chút, rồi ngoan ngoãn chìa tay ra: "Trầy xước một chút thôi, áo bông bị cào rách, ngoài ra em không sao cả."
Cậu ngơ ngác nhìn gương mặt căng thẳng của Lục Hành Thư, trong lòng vừa hồi hộp vừa... vui vẻ. Anh đang lo cho mình sao? Vẻ mặt đó... sao lại đẹp trai đến thế? Sao lại nhìn cậu chăm chú đến thế? Chỉ một cái nhìn mà tim cậu như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Nghĩ vậy, mặt Hạ Thần bắt đầu đỏ lên.
May mà ánh lửa từ đống củi rọi không quá rõ, Lục Hành Thư chỉ tưởng cậu bị doạ đến đờ người. Anh khẽ thở dài một tiếng: "Biết đường bôi thuốc cho tôi, sao lại không nghĩ đến chuyện tự mình xử lý vết thương?"
Anh cúi đầu nắm lấy bàn tay cậu, rút từ trong túi áo ra một lọ cồn sát trùng nhỏ, bật nắp rồi xịt trực tiếp lên vết thương của cậu.
"Ráng chịu một chút."
Hạ Thần mím môi, gật đầu thật mạnh. Dù hơi rát, nhưng đôi môi lại vô thức cong lên, cười như kẻ ngốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!