Chương 12: (Vô Đề)

Chiến dịch cứu hộ diễn ra vô cùng gian nan. Trong rừng núi hoang vu, bão tuyết ập đến mấy lượt, gần như phong tỏa hoàn toàn đường đi. Theo dữ liệu từ thiết bị định vị, Tiêu Minh và đội ngũ đã lần lượt tìm thấy những binh lính bị thương trong vòng một ngày. Có người thương tích nghiêm trọng, may mắn là được kịp thời cứu chữa mới giữ được tính mạng.

Phạm vi tìm kiếm rộng lớn, bầu trời phủ trắng xóa một màu tuyết khiến người ta không tài nào nhìn rõ phương hướng. Máy bay trinh sát quần thảo suốt đêm trên không, nhưng vẫn không có tin tức gì về Lục Hành Thư.

Tuyết rơi ngày càng dày, phủ kín cả đường cứu viện, như một bức tường trắng cản bước họ tiến lên. Thời tiết như vậy ngay cả những loài động vật quen sống trong rừng núi quanh năm cũng đã trốn biệt, huống hồ là Lục Hành Thư. Nếu anh chưa gặp nguy hiểm hẳn là đã tìm chỗ nào đó trú tạm, chờ bão tuyết qua đi.

Hạ Thần ngồi trong lều quân dụng, lòng như lửa đốt. Trước mặt là chiếc bếp điện đang tỏa hơi nóng, Lý Bắc Bắc đang nấu mì chia cho mọi người ăn. Nhưng dù ngồi gần nguồn nhiệt, đôi bàn tay Hạ Thần vẫn lạnh buốt.

"Mình có vài miếng dán giữ ấm đây, nếu cậu thấy lạnh thì dán vào trong áo." Lý Bắc Bắc bước tới, vươn tay nắm lấy tay Hạ Thần, chà sát vài lần rồi hà hơi sưởi ấm cho cậu, "Nếu mệt thì đi ngủ một chút, bên chỗ các thương binh có mình và Lý Khắc trông là được."

Cậu thấy từ lúc đến đây đến giờ, sắc mặt Hạ Thần luôn nặng nề, tưởng cậu không quen khí hậu nơi này. Sợ Hạ Thần chưa tìm được người mà đã ngã bệnh trước, Lý Bắc Bắc càng thêm lo lắng.

Hạ Thần khẽ lắc đầu, tay vẫn lạnh như đá, nhưng ánh mắt càng lạnh hơn.

Chỉ là trong lòng cậu đang nghĩ, nếu không tìm thấy Lục Hành Thư sớm hơn một chút, thì cậu sợ mình không còn sức để gắng gượng nữa.

Lý Bắc Bắc múc cho Hạ Thần một bát mì nước, nhét vào tay cậu, giục: "Nhanh ăn đi, còn nóng đấy." Nhưng Hạ Thần làm gì còn tâm trí để ăn uống, chỉ ngồi yên không nói một lời. Mãi đến khi Lý Bắc Bắc nài ép, cậu mới miễn cưỡng uống được mấy thìa nước dùng.

Lúc này, Tiêu Minh từ bên ngoài lều trở về, cả người mang theo luồng khí lạnh buốt. Lý Bắc Bắc vội rót cho anh một ly nước nóng.

"Có tin gì về tướng quân Lục chưa?" Hạ Thần lập tức đứng dậy, đặt bát mì sang một bên, hỏi dồn giọng cực kì khẩn trương.

Tiêu Minh khẽ lắc đầu. Một cái lắc đầu khiến Hạ Thần lại rơi vào im lặng, cả người như chìm trong một khoảng lặng không đáy.

Lý Khắc từ phía lều bên trong bước ra, tháo khẩu trang, không ngại cầm luôn ly nước Tiêu Minh vừa được rót, tu một ngụm. Lý Bắc Bắc giận tím mặt, trừng mắt nhìn cậu ta rồi lại phải lóc cóc rót thêm một ly khác.

Lý Khắc chẳng hề để tâm, vừa uống vừa nói: "Bọn họ không sao nữa rồi. Tuy nhiên ở đây điều kiện vẫn quá kém, vẫn nên sớm đưa họ về doanh trại."

Lần này tuy nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng ai nấy đều bị thương, chẳng có gì đáng để mừng. Tiêu Minh suy nghĩ rồi quyết định: "Các cậu chuẩn bị cho tôi ít đồ y tế sơ cứu để lại đây, mọi người lát nữa theo đoàn đưa thương binh về trước."

Hạ Thần khẽ động môi, ngữ khí trầm xuống: "Ý anh là gì?"

"Trận bão tuyết này đã phong kín cả ngọn núi, chỉ dựa vào máy bay trinh sát thì không thể nào tìm thấy tướng quân Lục được" Tiêu Minh nghiêm giọng nói: "Những binh lính được cứu kể lại, dường như anh ấy cũng bị thương. Nếu tiếp tục trì hoãn... e là tình hình sẽ càng nguy hiểm. Tôi định dẫn theo một nhóm nhỏ đích thân vào núi tìm."

Lý Bắc Bắc lo lắng hỏi: "Nhưng như vậy chẳng phải mấy người các anh cũng rất nguy hiểm sao?"

"Dù nguy hiểm đến đâu cũng phải tìm được tướng quân Lục. Đó là trách nhiệm của tôi." Tiêu Minh không nói thêm nữa, xoay người dặn dò: "Mọi người thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị quay về doanh trại. Cực cho các cậu rồi."

Tất cả đều bắt đầu chuẩn bị, chỉ có Hạ Thần là không nhúc nhích. Cậu lạnh lùng lên tiếng: "Tôi không đi."

"Bác sĩ Hạ?" Tiêu Minh nghiêng đầu, có phần kinh ngạc.

"Tôi sẽ ở lại trong lều chờ các anh quay về. Tướng quân Lục bị thương, có nhân viên y tế ở gần vẫn là tốt nhất. Dụng cụ y tế mà các anh mang theo cũng không nhiều, mà lỡ anh ấy bị thương nặng thì sao? Mấy người biết cách xử lý à? Nếu chậm trễ thì ai chịu trách nhiệm? Anh ấy là tướng quân đấy, nếu có gì bất trắc, anh gánh nổi không?"

Lời của Hạ Thần sắc như dao, thái độ lạnh lùng trước nay hiếm thấy, từng câu từng chữ ép Tiêu Minh phải lùi bước. Đây là lần hiếm hoi cậu nói nhiều đến thế, nhưng hôm nay thì không chịu nhún một phân.

"Phó tướng Tiêu, tôi không cho rằng ở lại đây sẽ có gì nguy hiểm. Xin hãy cho phép tôi ở lại chờ các anh quay về."

Tiêu Minh nhất thời nghẹn lời, đang định lên tiếng từ chối thì Lý Bắc Bắc cũng chen vào: "Phó tướng Tiêu, em cũng nguyện ý ở lại với Hạ Thần, chờ các anh quay lại. Lỡ như có chuyện gì đột xuất, ít nhất bọn em còn có thể phản ứng kịp thời. Việc đưa thương binh về doanh trại, một mình Lý Khắc là đủ rồi. Cậu ấy năng lực tốt hơn bọn em nhiều, một người chăm sóc mấy người cũng không thành vấn đề."

Lý Khắc không đồng ý. Ai nói nơi này không nguy hiểm chứ? Nếu địch quay lại thì sao? Cậu vừa định mở miệng phản đối gay gắt thì đã bị Tiêu Minh giơ tay ngăn lại.

"Ý của hai người tôi đều hiểu, quả thật rất có lý, nhưng mà..."

"Không có 'nhưng mà' gì cả, cứ quyết định vậy đi." Hạ Thần ngắt lời, giọng lạnh như băng.

Lý Bắc Bắc khẽ chạm nhẹ vào cánh tay Hạ Thần, âm thầm lẩm bẩm trong lòng. Trời ơi, khí thế của Hạ Thần hôm nay còn mạnh hơn cả Phó tướng Tiêu nữa kìa. Hai ngày nay Hạ Thần cứ nghiêm mặt suốt, chẳng giống người mình quen chút nào, cứ như biến thành một người khác. Có lẽ là vì trách nhiệm quá lớn? Mà cậu cũng lo cho Lục Hành Thư, dù sao cũng là thần tượng của cậu mà.

"Được rồi, vậy tôi sẽ để lại vài binh sĩ ở đây bảo vệ các cậu." Tiêu Minh biết không lay chuyển nổi nữa, đành gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!