Chương 11: (Vô Đề)

Sáng sớm, sân huấn luyện vang lên tiếng bước chân chạy đều tăm tắp của binh lính, nhịp nhàng như thường lệ. Hạ Thần chống tay lên bệ cửa sổ lặng lẽ nhìn ra ngoài, nghe tiếng vang vọng trong không gian trống trải mà khẽ thở dài một hơi.

Bên cạnh, Lý Bắc Bắc ôm lấy chiếc cốc giữ nhiệt, vừa ăn cháo đậu đỏ vừa rút trong túi ra một trái bắp luộc, vừa nhai vừa nói: "Bạch Khê vất vả lắm mới được đưa đi rồi, lẽ ra tụi mình phải ăn mừng mới đúng, cậu còn thở dài cái gì chứ?"

Nói xong chợt cậu như nghĩ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn Hạ Thần: "À, mình hiểu rồi. Lại giận dỗi với Alpha nhà cậu đấy hả?"

Hạ Thần không đáp nhưng ánh mắt dần trầm xuống, cả người thoáng chốc như mất hết sức sống.

Tối hôm đó, cậu cầm hộp trà Long Tỉnh mà Lục Hành Thư tặng, vui mừng không nén được, kết quả lại khiến anh không vui.

Bình thường Hạ Thần luôn tỏ ra lạnh lùng với người khác, nhưng mỗi lần đứng trước Lục Hành Thư thì như biến thành người khác, hoàn toàn không phòng bị, khoé môi lúc nào cũng cong cong, bước chân nhẹ tênh như sắp bay. Có lẽ trong mắt Lục Hành Thư, cậu như vậy quá thiếu ổn trọng, quá dễ bị nhìn thấu.

Và rồi, cánh cửa kia đóng lại.

Tiếng cạch dứt khoát ấy đã kéo Hạ Thần từ niềm vui hân hoan trở về thực tại lạnh lẽo. Cậu đang vui vẻ, nhưng người ta thì không.

Đèn hành lang là loại cảm ứng, Hạ Thần lặng lẽ đứng đó, chẳng bao lâu sau ánh đèn tắt phụt, bóng tối bao trùm lấy cậu.

Cậu như hóa đá, bất động như tượng gỗ. Khi khẽ cử động, tiếng vải áo sột soạt vang lên trong im lặng, nét mặt cậu cũng dần trở lại bình tĩnh.

Một lúc sau cánh cửa bỗng mở ra, ánh đèn hành lang lại bừng sáng xua đi bóng tối tĩnh lặng.

Lục Hành Thư rõ ràng không ngờ Hạ Thần vẫn còn đứng ngoài cửa. Anh hơi khựng lại, mấp máy môi, phải mất một hồi lâu mới cất lời: "Bác sĩ Hạ... xin lỗi. Vừa nãy tôi... Dù sao, cảm ơn cậu vì gói sữa bột, tôi sẽ uống."

Tóc anh vẫn còn ẩm, chỉ là không còn nhỏ nước nữa. Không rõ anh đã làm gì trong khoảng thời gian ấy sau khi đóng cửa. Nhưng trong tay anh... vẫn là túi sữa bột đó.

Hạ Thần khẽ đáp, giọng trầm nhẹ: "Cũng cảm ơn anh đã tặng trà Long Tỉnh. Em về trước đây."

"Đợi đã..." Lục Hành Thư gọi cậu lại, giọng mang theo chút ngập ngừng như có điều khó nói rồi cuối cùng vẫn cất lời: "Bác sĩ Hạ, về sau nếu không phải chuyện liên quan đến công việc... đêm hôm khuya khoắt thế này mong cậu đừng tới phòng tôi nữa. Người khác nhìn vào thực sự không hay. Những thứ như thế này..." Anh khẽ nâng gói sữa bột trong tay, giọng nhẹ hẳn đi: "Ban ngày đưa tôi ở văn phòng cũng được".

Hạ Thần sững người, chẳng hiểu mình đã làm gì để khiến Lục Hành Thư bỗng dưng muốn vạch ra ranh giới, lại còn gấp gáp mà nói những lời này. Cậu lặng lẽ nhìn người trước mặt, ánh mắt như vụt tắt đi chút ánh sáng, trong lòng chợt trống rỗng, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, giọng khàn khàn: "Em về đây."

Lục Hành Thư nhìn theo bóng lưng ấy, trong lòng cũng rối như tơ vò. Lẽ ra cậu bác sĩ nhỏ này chưa từng có chút tình ý gì với anh, từ đầu đến cuối, chỉ là anh tự mình đa tình. Nhưng khi nãy, khi thấy gương mặt Hạ Thần rạng rỡ vì vui sướng, anh thật sự đã thấy tim mình khựng lại một nhịp, vì rung động, thật sự anh đã rung động.

Cảm giác đó, hình như... đã từng có từ rất lâu rồi. Nhưng khi đó... là vì ai? Anh cố gắng nhớ, nhưng không sao nhớ nổi.

Lục Hành Thư đóng cửa lại, vô thức đưa tay lên day trán. Chẳng lẽ... anh thật sự đã có chút cảm tình với bác sĩ nhỏ rồi?

Từ trước đến nay, anh luôn là người thẳng thắn trong chuyện tình cảm. Thích ai là thích, không giấu giếm, không mập mờ. Hồi mới ra trường quân sự, suốt ngày lăn lộn gió mưa ngoài nhiệm vụ, chẳng có tâm trí đâu mà yêu đương. Về sau thăng quân hàm, có quyền tự sắp xếp thời gian rồi, lại bất ngờ bị ép cưới.

Ban đầu anh ngày nào cũng nghĩ đến chuyện ly hôn. Nhưng ly hôn đâu phải dễ, một bên là sức ép của nguyên soái, một bên là cha mình thúc giục. Lâu dần Lục Hành Thư cũng chẳng thiết tha nữa. Anh chọn không về thủ đô, để người kia "ở giá" cho qua, hy vọng sớm muộn gì họ cũng sẽ chủ động buông tay.

Thân mang danh nghĩa "đã kết hôn", lại phải dè chừng thế lực nhà họ Phó, Lục Hành Thư đành khép chặt lòng mình, cảm xúc cũng nguội lạnh dần. Đến mức việc "thích một người" đối với anh mà nói, đã là điều không tưởng.

Vậy mà rốt cuộc... sao lại rung động vì bác sĩ nhỏ?

Anh thật sự rất quý trọng Hạ Thần, thậm chí còn nghĩ sau này sẽ nâng đỡ giúp cậu về thủ đô, làm một bác sĩ danh giá, được người người kính trọng. Nhưng nếu giữa họ có điều gì vượt khỏi giới hạn thì anh nhất định phải ly hôn trước đã. 

Đến khi nguyên soái biết chuyện, cơn thịnh nộ ấy e rằng không dễ đối phó, biết đâu còn giáng họa lên đầu Hạ Thần. Lục Hành Thư lặng lẽ tính toán thiệt hơn, rồi dằn lòng kết luận: không được. Tâm tư này phải chặn lại từ trong trứng nước.

Bằng không chính là hại Hạ Thần. Mà anh không muốn thấy cậu bị tổn thương.

Lục Hành Thư nhớ lại nụ cười của Hạ Thần, trong lòng thầm tự giễu, từ bao giờ mà mình cũng trở thành một tên mê sắc đẹp rồi chứ? Xem ra sau này bác sĩ điều đến đơn vị, tốt nhất nên chọn người có nhan sắc trung bình thôi... Anh dù gì cũng là một Alpha, ba mươi tuổi đầu rồi, không tránh được lúc yếu lòng.

Nghĩ đến đây, anh chỉ cảm thấy mình đúng là chẳng ra sao.

Anh hít một hơi thật sâu, nhắc mình cần phải bình tĩnh lại, phải nhìn rõ quan hệ giữa mình và cậu bác sĩ nhỏ ấy, đừng để lạc đường thêm nữa. Mà đối với một quân nhân, cách tốt nhất để khiến mình bình tĩnh lại chính là làm một nhiệm vụ. 

Vì thế, Lục Hành Thư liền giành luôn nhiệm vụ vốn được phân cho Tiêu Minh. Tiêu Minh nghe xong thì vô cùng khó hiểu, một nhiệm vụ cấp cao khó nhằn như vậy, lẽ ra phải là trách nhiệm của anh ta, vậy mà lại bị cướp mất? Mà còn được "đền bù" bằng một kỳ nghỉ phép có lương? Có ai lại đi không vui vì được nghỉ chứ? Nhưng mà Tiêu Minh đúng là khó chiều, mặt không cảm xúc, một tấc không lui, cứ cứng nhắc như thể bị lập trình sẵn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!