Trạng thái của Bạch Khê rất tệ. Ngoài Hạ Thần ra, cậu không cho bất kỳ ai lại gần mình. Dưới sự sắp xếp của Dương Thư, trong số các y tá chỉ định người trông có vẻ "hiền lành vô hại" nhất là Lý Bắc Bắc đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc cậu ta. Lý Bắc Bắc cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Nếu chỉ vì thấp bé mà bị coi là vô hại thì đúng là thiệt thòi lớn rồi.
Lo Bạch Khê đói, cậu tốt bụng đi xuống nhà ăn lấy phần cơm mang đến cho cậu ta. Kết quả, Bạch Khê hất đổ hết cơm xuống đất, chân trần giẫm lên từng hạt cơm, không ngừng bước qua bước lại, vẻ mặt hoang mang tột độ, lẩm bẩm những câu chẳng ai nghe rõ, hai tay vò lấy tóc, bồn chồn đi tới đi lui.
Lý Bắc Bắc chỉ còn cách hạ thấp giọng dỗ dành: "Ngài Bạch à, lãng phí lương thực là một thói quen rất xấu, chúng ta phải biết trân trọng từng hạt cơm, hiểu không ạ?"
Bạch Khê nhìn cậu như thể nhìn một kẻ thần kinh.
Lý Bắc Bắc suýt thì phát điên. Rốt cuộc giữa hai người họ ai mới là thần kinh đây?! Hạ Thần chỉ đi báo cáo thôi mà sao lâu thế, không biết có còn quay lại không? Cậu chỉ là một y tá bình thường ở khoa phổ thông, làm gì có kinh nghiệm đối phó với bệnh nhân tâm thần!
Cúi đầu thở dài, Lý Bắc Bắc cố gắng dỗ dành: "Ngài Bạch, tôi biết đồ ăn ở đây trông chẳng khác gì cám heo, nhưng sắp có người đến đón ngài về thủ đô rồi. Ngài ăn một chút lót dạ trước được không?"
Thủ đô?
Nghe thấy hai chữ đó, Bạch Khê lập tức dừng lại, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Lý Bắc Bắc, lùi về sau mấy bước: "Hạ Thần sẽ về cùng tôi chứ?" Giọng nói tuy khàn khàn, nhưng rõ ràng lúc này cậu đã tỉnh táo lại.
"Hạ Thần là bác sĩ ở đây, không thể đi cùng anh được. Sẽ có nhân viên y tế chuyên nghiệp đến đón anh về."
Hạ Thần là bác sĩ? Bạch Khê khựng lại, ánh mắt hoài nghi nói khẽ: "Không thể nào... Hạ Thần không thể làm bác sĩ được."
Lý Bắc Bắc nghe vậy liền khó chịu thay Hạ Thần: "Sao lại không thể? Hạ Thần nhà bọn tôi tốt nghiệp đại học y thủ đô đấy nhé, chẳng lẽ thế còn không đủ làm bác sĩ? Ôi trời, tôi cãi nhau với anh làm gì..." Nói rồi cậu lấy chổi ra quét dọn đống cơm rơi vãi dưới đất.
Nhân lúc Bạch Khê còn đang đăm chiêu, Lý Bắc Bắc nhanh nhẹn bước lại gần, đỡ anh ta ngồi xuống, cúi người lau sạch bàn chân rồi giúp xỏ giày vào. Trong lòng cậu khổ không để đâu cho hết, làm y tá mà như làm hộ lý, chẳng khác gì bảo mẫu.
"Lát nữa còn phải tiêm thuốc ức chế nữa đấy. Tin tức tố trên người anh nồng đến đáng sợ, tôi là Beta mà cũng ngửi thấy rõ ràng. Đây là quân doanh, nếu có Omega đi ngang qua thì to chuyện đấy."
Bạch Khê nghi hoặc nhìn cậu: "Quân doanh? Đây là quân doanh?"
"Tôi lừa anh làm gì?" Lý Bắc Bắc bĩu môi, lườm một cái đầy bất lực.
"Sao Hạ Thần lại ở đây được chứ! Anh ấy..."
Lời còn chưa dứt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, theo đó một luồng tin tức tố Alpha mạnh mẽ tràn vào trong phòng. Bạch Khê lập tức cứng người, cả người hoảng loạn rút vào dưới gầm bàn, run lẩy bẩy không ngừng, miệng khẽ lặp đi lặp lại mấy từ "cứu tôi" trong cơn sợ hãi. Cậu lại rơi vào trạng thái rối loạn, tinh thần bắt đầu mất kiểm soát.
Lý Bắc Bắc vội vàng bước ra mở cửa. Là Tiêu Minh.
Cậu đóng cửa lại ngay, túm lấy cổ tay Tiêu Minh kéo đi một mạch, kéo ra tận đầu cầu thang mới chịu thở phào.
Tiêu Minh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lý Bắc Bắc đã nhỏ giọng căn dặn: "Ngài và tướng quân Lục đều mang tin tức tố Alpha rất mạnh, sau này nếu có chuyện gì cần vào phòng, tốt nhất nên cử một binh sĩ Beta qua thay. Cậu ta rất nhạy cảm với tin tức tố của Alpha, chỉ cần đứng ngoài cửa thôi là đã cảm nhận được rồi. Vừa nãy bị dọa cho phát hoảng, lại chui tọt xuống gầm bàn trốn, tôi vừa mới dỗ được cậu ta ra ngoài cách đây một tiếng thôi đấy!"
Tiêu Minh lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Xin lỗi!"
Lý Bắc Bắc giật mình: "Tôi chỉ đang giải thích cho ngài biết thôi, đừng nghiêm trọng thế..." Cậu gãi đầu, ngẩng lên nhìn Tiêu Minh, hỏi: " tìm ai à?"
"Tôi tìm tiến sĩ Dương."
Lý Bắc Bắc nhún vai: "Vậy thì ngài xui rồi, tiến sĩ Dương vừa về nghỉ ngơi rồi. À đúng rồi, Hạ Thần đâu?"
"... Xin lỗi, chuyện đó tôi không thể tiết lộ."
Lý Bắc Bắc: "..."
"Y tá Lý." Tiêu Minh như sực nhớ ra điều gì đó, rút từ túi áo ra một gói kẹo, "Tôi thấy cậu dọn chỗ cơm bị đổ trong thùng rác... Đồ ăn trong quân doanh vốn không ngon, mà Bạch Khê lại là Omega, không ăn gì thì cơ thể sẽ chịu không nổi. Gói kẹo này cậu có thể đưa cho cậu ta, tôi nghe nói Omega thường thích đồ ngọt."
"Ngài còn mang kẹo theo bên mình à?" Lý Bắc Bắc lập tức sáng mắt lên, cậu cũng là tín đồ của đồ ngọt. Kẹo đem theo chia cho Hạ Thần ăn gần hết rồi, giờ thấy kẹo là thèm nhỏ dãi.
Tiêu Minh gật đầu: "Mẹ tôi mở tiệm bánh, thường làm mấy loại kẹo có thể bảo quản lâu, rồi gửi nhờ người mang đến. Ngon lắm, nên tôi mang theo ăn vặt."
Câu trả lời đều đều, ngắn gọn, đến giọng điệu cũng nghiêm trang như đang đọc báo cáo. Tiêu Minh đúng là một quân nhân khô khan, chẳng biết tán gẫu là gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!