"À? Đã biết…" Tùng Quân nhảy xuống khỏi cửa sổ, quần áo lặng lẽ tung bay, cây tùng vễ trên quạt vươn rộng cành lá thong dong dạo chơi dưới ánh trăng, cành cây cũng như đang rung theo động tác của Tùng Quân.
Lệ Nam mệt mỏi gật đầu, nhéo sống mũi, chân trần nhẹ nhàng bước trên mặt đất, hai ngày qua thôi thúc muốn nắm giữ mọi vật có khả năng trùng lặp đã tiêu tan, mặc dù bây giờ hắn đã chắc chắn 80% lần này sẽ đúng nhưng hy vọng còn sót lại không còn cách nào chấp nhận thất bại nữa, tốt hơn hết là mang theo tâm lý sẽ có kết quả xấu nhất để thử.
Trong thời tiết băng giá mặt đất đã rất lạnh nhưng Lệ Nma vẫn chậm rãi mở cửa như thể không cảm thấy lạnh chút nào, trước khi hắn đóng cửa trong phòng vọng ra một câu thầm thì nói mớ của Phong Ly, nó trở mình trên gối, hai người trên mặt đất hít thở đều đặn, Lệ Nam đóng cửa lại ngăn hơi ấm ở lại trong phòng.
Mặt Chu Nhạc Nghiên chuyển động theo bước chân của Lệ Nam, hắn biết đây là động tác vô thức, Chu Viễn Các cuộn mình trong chăn, dù đang ngủ khuôn mặt hắn vẫn nghiêm túc, lông mày nhíu chặt.
Tùng Quân yên lặng bay theo hắn, vì Lệ Nam biểu hiện quá mức bình thản nên khi ánh đèn bỗng sáng lên khuôn mặt hắn trắng đến gần như trong suốt. Sau cơn ác mộng ban đêm, Lệ Nam có một cảm giác yếu đuối trước đây anh không có, điều này khiến Tùng Quân rất hứng thú cúi xuống trước mặt hắn rồi ác ý thổi một hơi.
Hơi thở này gần như đông cứng toàn bộ mạch máu của Lệ Nam, toàn thân hắn giật nảy, mở to hai mắt tỉnh táo chưa từng có, một giây sau Lệ Nam bó tay nhìn Tùng Quân đang khoanh tay đứng bên cạnh.
"Ngài mấy tuổi rồi hả?"
"Không phải thấy ngươi uể oải nên ta mới vậy à? Bản quân cũng là có ý tốt…"
Lệ Nam mặc kệ y, tự mình tiến đến bức tường trong cùng của thư phòng, trong ngăn tủ có từng cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn, sách chuyên ngành của Lệ Nam xếp thành một hàng, sách chuyên ngành của Ngôn Hành Yến lại một hàng.
Bỏ qua mấy cuốn sách Lệ Nam lấy ra một quyển sổ bị đè ở bên dưới, Tùng Quân bay lên cao nhìn hắn trịnh trọng lấy cuốn sổ kia ra.
"Thứ gì đây, giấu kỹ thế?"
"…" Lệ Nam vẫn giữ yên lặng, nhưng nhịp đập trái tim dần khẩn trương hơn, Tùng Quân dĩ nhiên không bỏ qua chút thay đổi ấy, y phì cười một tiếng, quen tay giơ bàn tay phải dính chất lỏng màu xanh đen lên.
Nét chữ quen thuộc chưa phai một chút nào, còn là nét bút vội vàng, người hỏi là một chàng trai mới biết yêu hãy còn đầy sự bối rối khờ khạo và chân thành.
"Có phải cậu ấy thích tôi không?"
Mặt sau là một hàng chữ nhỏ ngay ngắn, có sự sắc sảo của một nhà thông thái.
"Không phải trong lòng ngươi đã có đáp án rồi sao?"
Lệ Nam rũ mắt, vô cùng hoài niệm nhìn chiếc lá này, lát sau hắn mỉm cười: "Tùng Quân đại nhân, tôi đã chuẩn bị xong rồi."
Tùng Quân cũng cười theo, y cách không nắm lấy đoạn dây đỏ rũ xuống để nó tự động bay vào trong tay mình sau đó bôi trét từng chút một, ngón tay út của Lệ Nam bỗng nhiên cảm nhận được một lực kéo khác.
Tiếng tim đập truyền đến màng nhĩ đã quá mức chịu nổi, mạch đập trên ngón tay Lệ Nam gần như nhảy ra khỏi da, khi cảm nhận được lực kéo kia cuối cùng cũng trở thành hiện thực hắn dùng sức kéo tay mình vào trong ngực.
Một người cứ như vậy dễ dàng vượt qua thiên sơn vạn thủy rơi vào trong lòng hắn.
Trong tay Ngôn Hành Yến cũng đang nắm chặt một cái lá cây, y không biết nói gì mở to hai mắt, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã bị Lệ Nam chợt nhắm chặt hai mắt dụi đầu vào bên cổ, hít thật sâu mùi hương ấm áp của nhau.
Trố mắt ba giây Ngôn Hành Yến bỗng nhiên bắt đầu kích động run rẩy, y thả lá khô ra mười ngón đan chặt với Lệ Nam.
"Cậu là đồ ngốc!"
"Sao lại đi hỏi một cái cây chuyện này chứ!"
"Lẽ ra… Lẽ ra cậu phải hỏi tôi đúng không?"
Tùng Quân ghét bỏ nhanh chóng biến mất, thuận tiện cản lại mọi người nghe tiếng tỉnh lại đang lao đến kiểm tra tình huống ở bên ngoài.
"Ừ, tôi sai rồi." Lệ Nam thoải mái nhận sai, hắn ngẩng đầu hôn một cái lên đôi môi tái nhợt của Ngôn Hành Yến, hai người đều có vành mắt đen thui và đôi môi tái nhợt chẳng khác gì nhau, nhưng khi nhìn đối phương trong mắt chỉ toàn là tinh thần phấn chấn.
Động tác hôn của Lệ Nam rất tự nhiên như đã sớm tập luyện hàng trăm lần, còn Ngôn Hành Yến đã từng tưởng tượng cả trăm lần cũng không chút do dự hôn lại, đến khi hai người đều thở hổn hển vẫn chưa thỏa mãn tì trán vào nhau.
"Nơi đó không có một ai… Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết đi đâu…"
"Đừng nói nữa, đều đã qua rồi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!