Mộ quỷ 5
"Bạn nhỏ ơi, em có biết ông Lưu chết thế nào không?"
"Ặc… Để em đi hỏi chị!" Thằng bé nói xong chưa chờ Ngôn Hành Yến phản ứng đã nhảy lên còn nhanh hơn khỉ, chốc lát sau nó đã kéo chị gái qua.
Chị gái lớn tuổi hơn rất nhiều, thoạt nhìn đã là một nữ sinh cấp hai duyên dáng yêu kiều, Lệ Nam và Ngôn Hành Yến lại nhìn như vương tử làm con gái nhà người ta tự cảm thấy thẹn không dám trèo cao, chỉ dám đứng đó đỏ mặt ấp úng: "… Các cậu… Em trai tôi nói mấy cậu tìm tôi à?"
"Chào em." Ngôn Hành Yến đẹp trai mở miệng trước, y không tin mình đã mất mặt trước em trai rồi lại không phục thù ở chỗ cô chị được, "Bọn anh muốn hỏi về nguyên nhân tử vong của ông Lưu, là bị một con chó hoang màu đen cắn rồi bị chó dại chết đúng không?"
"Chó hoang màu đen? Các anh đang nói Điềm Điềm ạ? Không phải! Điềm Điềm rất ngoan, nó không cắn người bao giờ." Nháy mắt cô gái trở nên kích động, nói chuyện tía lia như bắn pháo khiến người khác phải kinh ngạc, "Ông Lưu vẫn muốn nhận nuôi nó nhưng Điềm Điềm là chó hoang nên thường chạy lung tung, người nhà ông Lưu cũng không đồng ý cho ông ấy nuôi một con chó ta lai tạp nên sáng sớm ông ấy chỉ đành mang chút đồ ăn cho Điềm Điềm."
"Ừ."
Nếu đúng là chó hoang thì câu trả lời của họ lại gần sự thật thêm một bước, "Em nghe mẹ kể lại sáng sớm lúc đi mua thức ăn ông bị một con chó không buộc dây xích đụng ngã, Điềm Điềm thấy vậy xông lên bảo vệ ông ấy cắn con chó kia bị thương te tua, chủ nhân con chó kia tức giận muốn ông ấy phải đền tiền còn muốn giết Điềm Điềm, ông không cho còn bị chọc giận đến lên tăng xông, không thở được, mà cũng không có ai đưa đến bệnh viện.
Mẹ em nói chuyện này cũng ầm ỹ, người nhà của ông chuẩn bị kiện chủ nhân con chó kia lên tòa, muốn khởi tố họ. Mấy ngày nay bảo vệ vẫn luôn nhắc nhở mấy nhà nuôi chó, dắt cho đi dạo nhất định phải xích lại."
"Có không?" Lệ Nam và Ngôn Hành Yến liếc nhau, người sau lắc đầu. "Chúng ta cũng đâu nuôi chó, giấy tuyên truyền dán trong thang máy tôi còn không nhìn bao giờ." Lệ Nam không dám tiếp tục trông cậy vào tên này, đui một mắt mà cứ như đui hoàn toàn, hắn khom lưng nhìn thẳng vào mắt cô gái, "Con chó hoang, Điềm Điềm ấy, nó sao rồi?"
Cô chị á lên một tiếng, lắc đầu nói: "Đã lâu chưa thấy nó…"
"Nó chết rồi!" Em trai chen vào, chị gái lườm nó, "Đừng nói linh tinh."
"Không đâu, Mập Mạp nói với em nó tận mắt nhìn thấy mụ phù thủy gầy còm mặt mũi trắng bệch cãi nhau với ông cầm một túi thức ăn cho chó đổ vào trong cái bát ông vẫn hay cho Điềm Điềm ăn, sau khi thấy Mập Mạp đang nhìn mình bà ta còn dặn nó đừng ăn mà."
Em trai nói sinh động như thật, mở cờ trong bụng, "Mập Mạp là đồ ngốc, thật sự nghe lời, tan học về nhà còn kể lại chuyện này cho em, em vừa nghe là biết bà phù thủy kia nên không yên lòng, kết quả đợi tụi em đuổi tới thì cái bát đã hết sạch, trên mặt đất có vài vũng máu."
Chị gái trầm mặc, bỗng nhiên bác bỏ: "… Cũng không nhất định là máu của Điềm Điềm, em đâu có nhìn thấy tận mắt nó ăn."
"Có lẽ chỉ có Điềm Điềm mới biết được…"
"Chị em nói đúng đấy." Lệ Nam xoa xoa tóc của em trai, đưa điện thoại di động đã mở sẵn trò chơi cho nó, "Điềm Điềm là chó hoang, mũi rất thính, nhất định đã sớm ngửi thấy mùi của người đàn bà kia, cũng tránh xa thức ăn cho chó bà ta mang tới, máu chắc là của mấy con chuột bọ linh tinh khác."
Em trai dán mắt vào game không dời nổi, đương nhiên Lệ Nam nói cái gì chính là cái đó, chị gái cũng gật đầu, vô cùng tin tưởng phụ họa theo, "Anh nói rất đúng."
Trên thực tế giấc mơ của ông lão sớm đã tuyên bố vận mệnh của con chó mực Điềm Điềm, nó thấy bát cơm bổ trống nhiều ngày lại một lần nữa được đổ đầy thức ăn, quả thật là vui đến lạ, có lẽ là quá đói, có lẽ là vì ông Lưu và cô gái thiện lương kia nên nó đã mất đi lòng cảnh giác với con người.
Điềm Điềm ăn bát thức ăn trộn bả, bụng dạ đau đớn vừa phun máu vừa mang theo giấc mộng đẹp được gặp lại ông lão kia, yên lặng chết đi.
Ngôn Hành Yến tới gần lỗ tai Lệ Nam nhỏ giọng: "Nếu Điềm Điềm đã chết vậy mục đích của giấc mộng này là gì? Để chúng ta tìm ra thi thể con chó rồi chôn cất hoặc hỏa táng à? Hay là muốn chúng ta giúp người nhà ông ấy đòi được tiền bồi thường từ người đàn bà gầy gò kia? Nói trước là cái sau đã vượt qua phạm vi nghiệp vụ, tôi kệ đấy."
"Có phải cậu đã quên…" Lệ Nam đặt khuỷu tay lên vai Ngôn Hành Yến, nghiêng đầu nhìn y: "Sau khi cậu bị Điềm Điềm ăn mất thì chui ra từ chỗ nào?"
Ngôn Hành Yến: "…"
Ngôn Hành Yến: "Có thể đừng nhắc tới không?"
"Đi theo tôi." Lệ Nam dứt lời liền đi thẳng tới trước cửa sổ tại chỗ ở lúc trước của ông lão, híp mắt nhìn vào bên trong, "… Con cháu ông ấy nhất định tới để chỉnh lí lại di vật, nếu như không ở chỗ này…."
"Cậu tìm cái gì?" Ngôn Hành Yến tựa lên tường chỉ vào cửa sổ đã khóa, "Nếu muốn vào tôi có thể giúp cậu cạy cửa, rất đơn giản."
Lệ Nam kiên quyết từ chối: "Không cần… Tôi nhận ra cậu càng ngày càng không muốn động não suy nghĩ ý nghĩa cảnh trong mơ, tôi nhớ lần đầu tiên chúng ta đi vào giấc mộng, rất nhiều tin tức khi ấy là do cậu nghĩ ra được."
"Không phải vì có cậu rồi à?" Ngôn Hành Yến giang tay ra, "Giống như việc ra ngoài du lịch với nhau ấy, trong chúng ta phải có một người đóng vai kẻ ngốc, nếu hai suy nghĩ trái ngược nhau thì hiệu suất làm việc sẽ giảm đi… Nên là, tôi đây bất đắc dĩ làm cái bình hoa ngực to không có đầu óc vậy!"
"… Cái gì cơ?"
"À à, làm kể ngốc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!