Chương 24: (Vô Đề)

Editor: Chương vào VIP của tác giả:) bằng 3 chương bình thường gộp lại luôn edit vật vã hơn 1 tuần mới xong, nên tiếp sẽ edit 3 chương của bộ HĐVSH cho bớt trầm cảm vì một thế giới chơi đồ của bộ này nhóe dù bộ kia cũng là một thế giới chơi đồ khác.

– —

Mộ quỷ 1+2+3

Côn khúc Mẫu Đơn đình, lẽ nào quỷ lần này là một người yêu thích hí kịch? Lệ Nam chạy đến phía sau hòn giả sơn thở hồng hộc nghiền ngẫm hàm nghĩa của mộng cảnh lần này.

Tiếng hát hí từ xa vọng tới, lúc liền lúc nghỉ, lúc thì tựa như rất xa lúc lại như đang ở ngay phía sau Lệ Nam. Bầu không khí tuy là biến hoá kỳ lạ nhưng Lệ Nam cũng không bối rối vì hắn biết Ngôn Hành Yến cũng ở chỗ này, hắn còn biết chẳng mấy chốc nữa Ngôn Hành Yến sẽ xuất hiện.

Như để nghiêm phạt Lệ Nam về phần tự tin này, trong lúc hắn đang yên lặng chờ đợi phương hướng của Ngôn Hành Yến bỗng nhiên thay đổi, đang ở phía bên trái của hắn bỗng nhiên lại chuyển ra phía sau, Lệ Nam mơ hồ cảm thấy sự việc có hơi ngoài ý muốn, lúc này Ngôn Hành Yến lại chạy tới khoảng cách với tay phải của hắn không đến năm mét, Lệ Nam kinh ngạc nhanh chóng quay đầu lại nhìn nhưng trong tầm mắt của hắn chỉ có cây cối phất phơ theo gió, không có một bóng người.

— Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện. Triều phi mộ quyển, vân hà thúy hiên, vũ ti phong phiến, yên ba họa thuyền, cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện. (1)

Làn điệu nhẹ nhàng uyển chuyển như xa như gần, suy nghĩ trong lòng Lệ Nam cũng thay đổi, hắn biết hiện tại mình không thể ở tại chỗ chờ Ngôn Hành Yến xuất hiện, nếu hắn đoán không sai vị trí của Ngôn Hành Yến bắt đầu thay đổi lớn là khi mình bắt đầu tiến vào mộng cảnh, mà giấc mộng lần này vừa hay lại khắc chế giây đỏ buộc trên ngón tay út của hai người.

Quá xui xẻo, Lệ Nam nghĩ thầm trong lòng, hắn có tất cả hai cái hack, một là Ngôn Hành Yến, hai là sợi dây đỏ giúp hắn tìm một, hiện tại song song báo hỏng.

Hí kịch, thay đổi vị trí… Cho dù hai người tách ra hay kết hợp Lệ Nam đều không hiểu ra sao, hắn đè nén cảm xúc phiền phức khi không thể gặp lại Ngôn Hành Yến rồi chậm rãi sờ soạng đi ra khỏi phía sau hòn giả sơn.

Không biết có phải là ảo giác hay không Lệ Nam mơ hồ cảm thấy hơi nước trong không khí thay đổi, trong hơi thở tràn ngập mùi vị ướt lạnh, hắn lập tức liên tưởng đến đài phun nước trong khu dân cư nhưng ngay sau đó n xung quanh dần phủ lên một lớp sương mù trắng xóa, Lệ Nam mới bước trên đường vài bước mà xung quanh đã dày đặc sương mù đến độ không thể nhìn thấy năm ngón tay.

Sương mù? Lệ Nam còn chưa làm rõ mối liên hệ giữa hí kịch và thay đổi vị trí, từ khóa quan trọng thế mà lại thêm một từ. Tầm mắt bị hạn chế khiến Lệ Nam hít thở dồn dập, tinh thần căng thẳng, tiếng hát hí khúc đã hoàn toàn biến mất, bên tai hắn chỉ còn lại tĩnh mịch.

Lệ Nam thà nghe giọng nữ ỉ ôi hát hí khúc còn hơn là hiện tại, dường như hắn đã bị cắt đứt với thế giới bên ngoài, thời gian ngừng lại, xung quanh cũng chỉ còn lại một mình hắn là vật sống, hắn hoặc sẽ bị vây trong màn sương mù này hoặc sẽ bị nhốt đến điên.

"Ngôn Hành Yến!" Lệ Nam lớn tiếng gọi tên Ngôn Hành Yến nhưng thanh âm của hắn như bị màn sương trắng cắn nuốt, tự hắn cũng không thể nghe thấy chính mình, hắn không bỏ cuộc tiếp tục vừa đi về phía trước vừa gọi.

Theo lẽ thường hắn đi nhiều như vậy đã sớm nên tới chỗ cái cây hoặc hồ nước nhưng khắp nơi đều là bụi cỏ, những nơi chân hắn bước qua đều là vùng đất bằng phẳng như không thấy điểm cuối, tựa như Lệ Nam vẫn dậm chân tại chỗ chưa bao giờ rời đi.

Suy nghĩ nhiều khiến thần kinh của Lệ Nam phải chịu áp lực, hắn có xung động muốn la hét đập phá nhưng lại bị lí trí áp đảo.

Ngôn Hành Yến từng nói dù không hoàn thành được tâm nguyện của con quỷ thì họ vẫn có thể cưỡng chế rời khỏi giấc mộng, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn có thể gặp được Ngôn Hành Yến, Lệ Nam hít sâu một hơi cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, hắn nghĩ hiện tại đến tột cùng mình phải làm gì.

Hắn hoàn toàn không biết gì vể cảnh trong mơ, ngay cả việc hắn tiến vào giấc mộng này cũng không có dấu hiệu, hiện tại hắn đang bị nhốt trong một màn sương trắng, thứ quan trọng nhất cũng là điều duy nhất mà hắn nắm chắc chính là tìm được Ngôn Hành Yến.

Lệ Nam giơ tay trái lên, hắn biết sợi tơ hồng này được buộc trên ngón tay út của mình chỉ là hắn không thể thấy mà thôi, vừa rồi dựa vào sợi dây hắn có thể cảm nhận được Ngôn Hành Yến đang ở bên tay phải cách hắn chưa đến năm mét nhưng lại không phát hiện được gì.

Ở chỗ này hắn không thể tin vào hai mắt của mình, cảnh trong mơ lừa gạt hắn nhưng không thể nào lừa gạt được sợi dây đỏ quỷ sư cho bọn họ.

Lệ Nam giơ bút lên, ngồi bút theo ý chủ từ ngòi bút bi để thuận tiện viết lách biến thành sắc nhọn, hắn không biết mình làm như vậy có hiệu quả hay không nhưng bây giờ chỉ có thể thử từng bước một.

Ngòi bút nhọn đâm thủng lòng bàn tay hắn, Lệ Nam rất nhẫn tâm, hắn chịu đựng đau đớn lại đâm sâu thêm một chút, trong nháy mắt máu tràn ra, hắn cắn cán bút cẩn thận nhỏ giọt máu lên gốc ngón tay út, nhẹ nhàng từng giọt một, máu tươi cứ như vậy chảy xuống sợi dây.

Giây đỏ trong suốt thấm máu dần tản ra ánh sáng nhạt nhòa trong làn sương mù, lấy Lệ Nam làm trung tâm ánh sáng trong nháy chói lòa, chờ tia sáng biến mất giây đỏ cũng hiện hình, đầu bên kia ẩn khuất xa xa trong màn sương mù dày đặc lay động nhoáng lên, khi thì lại rung rinh tựa như bên kia có người đang đi tới.

"…" Lệ Nam cầm sợi dây trong tay nhẹ nhàng kéo, hắn cảm nhận được chút trọng lượng không quá rõ ràng, hắn nhíu mày sau đó bỗng nhiên dùng sức kéo mạnh, có vật gì đó thoát ra từ màn sương mù, hắn lùi chân phải về phía sau nửa bước ổn định cơ thể, lại tự tay kéo vững vàng túm Ngôn Hành Yến vào trong lòng.

Tiếng cười khẽ vang lên trong sương mù, âm sắc trong trẻo mang theo ý cười êm dịu.

"Tìm được cậu rồi."

Ngôn Hành Yến trợn tròn hai mắt, trên tay y vẫn đang giữ nguyên động tác cầm sáo kiếm chuẩn bị cắt tay, cứ như thế chưa kịp chuẩn bị đã bị Lệ Nam kéo lấy ôm vào lòng, lông mi đen như lông vũ của Lệ Nam gần trong gang tấc, trong nhất thời y ngây ngẩn phải lâu sau mới mới tự nhiên đứng thẳng người, "Sao mà động tác của cậu còn nhanh hơn tôi thế hả?"

Tâm tình Lệ Nam hiếm có mà sảng khoái, hắn buông tay ra, cong cong hai mắt cười: "Tôi thông minh mà."

"Thông minh?" Ngôn Hành Yến cất sáo trúc vào bên hông, "Có phải lúc phát hiện vị trí của tôi tán loạn xung quanh thì sợ té đái đúng không? Chờ lát nữa về lại lén lút giặt quần sau lưng tôi."

"… Rốt cuộc tôi trong lòng cậu có hình tượng gì hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!