Edit + Beta: Ruby
Vinh Đình thừa dịp trong lúc Giang Tiểu Mãn đi học, vội vàng ra khỏi trường học mua một chiếc xe đạp có ghế sau. Tiếp đó tranh thủ trước lúc tan học về đến bên ngoài tòa nhà giảng dạy, vẻ mặt bình tĩnh bước đến trên xe mới mua đợi Giang Tiểu Mãn.
Tan học, Vinh Đình chở Giang Tiểu Mãn đi ăn cơm.
Hắn cố ý chọn một cửa hàng nhiều người, chính là muốn chen chúc một chỗ cùng Giang Tiểu Mãn ăn cơm.
Cơm nước xong hai người vẫn không tách ra, Vinh Đình lấy cớ dẫn Giang Tiểu Mãn làm quen sân trường, lại chở Giang Tiểu Mãn lòng vòng hai tiếng trong trường học.
Nếu không kịp nhớ Giang Tiểu Mãn bệnh nặng mới khỏi, sức khoẻ không tốt, ban đêm lại lạnh, Vinh Đình còn muốn lại lòng vòng thêm bốn năm giờ nữa mà không ngừng.
Rốt cục trở lại ký túc xá, Vinh Đình còn không cam lòng rời khỏi, lại lấy cớ giúp Giang Tiểu Mãn mang túi xách chỉ đựng hai quyển sách, một hộp bút, lại cùng nhau theo tới ký túc xá của Giang Tiểu Mãn.
Giang Tiểu Mãn trước khi mở cửa liền nói:
"Trong phòng lộn xộn, cậu đừng cười tôi."
Vinh Đình tùy ý gật đầu, nghĩ thầm càng lộn xộn càng tốt, lộn xộn thì tôi mới có cớ để giúp cậu quét dọn, ở lại chỗ cậu không đi.
Mở cửa, chỉ thấy phòng đơn của Giang Tiểu Mãn lại giống như Thông Thiên tháp
- chỗ ở của tiểu tiên nhân trong mộng, đạo cụ ảo thuật đầy đất.
Vinh Đình tiện tay nhặt lên quân bài rơi tán loạn trên mặt đất, nhớ tới ảo thuật của tiểu tiên nhân.
Giang Tiểu Mãn nói:
"Tôi trước kia từng học qua chút ảo thuật, gần đây tôi không tiện ra ngoài, ở trong túc xá nhàn rỗi không có việc gì làm, liền luyện chút ảo thuật để chơi."
Giang Tiểu Mãn nói xong cầm qua quân bài trong tay Vinh Đình, nắm tay mang quân bài vừa nhào lại về trong lòng bàn tay, tiếp theo ra hiệu Vinh Đình nhận. Vinh Đình đưa tay, Giang Tiểu Mãn liền buông nắm tay ra bỏ một viên kẹo vào trong tay Vinh Đình.
Vinh Đình:???
Giang Tiểu Mãn thấy hắn giật mình, cười đắc ý đến mức mắt đều cong cả lên.
Vinh Đình khó hiểu: Kẹo này ở đâu ra?
Giang Tiểu Mãn nâng tay quơ quơ, cười nói:
"Đương nhiên là ma pháp biến ra rồi."
Vinh Đình nắm bàn tay Giang Tiểu Mãn lên kiểm tra, Giang Tiểu Mãn mặc cái áo len màu trắng, Vinh Đình kéo tay áo của cậu, cánh tay trơn bóng giấu ở dưới tay áo của cậu liền lộ ra.
Giang Tiểu Mãn sợ ngứa, nhịn không được vừa cười vừa trốn, Vinh Đình cũng không chịu buông, còn muốn tìm. Một tay kia của cậu còn đang chống nạng, một trọng tâm không vững liền lảo đảo về phía sau. Vinh Đình vội vàng đến kéo cậu lại, nhưng cũng ngã theo lên trên giường.
Hai người vốn đã cách giường không xa, vừa ngã cũng không có vấn đề gì, chính là áp sát có chút gần, Vinh Đình nằm ở trên người Giang Tiểu Mãn, cơ hồ là tiếp tục cúi đầu xuống là có thể hôn lên.
Khoảng cách chính là hợp ý mình mà, Vinh Đình nghĩ thầm.
Nhưng mà hắn chỉ là nghĩ, hắn ở trong mộng cực kỳ không biết xấu hổ, làm cái quái quỷ gì cũng dám làm, hắn trong hiện thực đàng hoàng hơn, chính là nhìn thấy Giang Tiểu Mãn, càng không mở mắt, mặt cứ thế đỏ lên.
Nhưng thật ra Giang Tiểu Mãn nở nụ cười trước tiên, cậu đẩy nhẹ Vinh Đình một chút tự mình ngồi dậy, lại không biết từ đâu lấy ra một viên kẹo, bóc ra tự mình ăn, lại ra hiệu Vinh Đình cũng ăn.
Vinh Đình ăn xong, phát hiện là kẹo sữa, hương vị ngọt ngào giống như trong mộng.
Hai người ngồi ở bên giường ăn kẹo, ăn kẹo xong rồi Giang Tiểu Mãn lại bới ra đồ ăn vặt tư tàng từ trong tủ treo quần áo, cùng Vinh Đình cậu một miếng, tôi một miếng.
Rõ ràng mới quen biết có một ngày, hai người lại giống như có chuyện nói không hết, cái gì cũng nói, nói cái gì cũng được. Giang Tiểu Mãn nói nhiều, Vinh Đình ít nói, nhưng vừa gặp được Giang Tiểu Mãn, hắn liền trong một đêm nói hết toàn bộ định mức nói chuyện với người ngoài trong một tháng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!