Chương 50: Kẹo nhỏ chạm khắc

Edit + Beta: Ruby

Giang Tiểu Mãn tỉnh tỉnh mê mê, mỗi lần được Vinh Đình kêu uống thuốc xong liền lập tức ngủ, ngủ tầm một ngày rưỡi sau đó, mới cuối cùng cũng coi như chân chính tỉnh lại.

Hắn đầu còn có chút nặng, mà so với lúc trước đã tốt lắm rồi. Hắn trở mình nhớ tới, lại phát hiện trước Vinh Đình lại ngồi ở bên cạnh hắn.

Giữa giường cốc đèn lưu ly lóe lên, từ trong lưu ly trong suốt sáng long lanh chiết xạ ra ánh sáng nhu hòa rơi vào gò má Vinh Đình, hiện ra Vinh Đình đặc biệt ôn nhu.

Tỉnh rồi?

Vinh Đình đóng lại sách trên tay, đưa tay liền đi thăm dò trán của hắn,

"Đã hạ nhiệt một chút. Ăn chút cháo?"

Vinh Đình bưng cháo tới đây, Giang Tiểu Mãn đưa tay muốn nhận, Vinh Đình cũng không cho hắn, ý là hắn muốn đút.

Giang Tiểu Mãn ngượng ngùng nói:

"Để Thái tử đút ta, ta sẽ bị thiên lôi đánh."

"Vậy hai ngày nay ngươi nên gặp thiên lôi đủ nhiều, không kém cái này." Vinh Đình múc múc muỗng cháo, Há mồm.

Trong cháo là thịt cá tràn đầy, tôm thịt cùng ốc khô nấu thành, mùi vị cực tươi, sau khi Giang Tiểu Mãn ăn một muỗng liền vội há mồm muốn ăn muỗng tiếp theo. Vinh Đình nhìn động tác hắn giống như chim non, lại vừa không nhịn được trêu chọc hắn, cầm cái muôi lắc trái lắc phải.

Giang Tiểu Mãn ăn không được, không thể làm gì khác hơn là ôm tay người này không cho hắn động.

"Xem ra tinh thần đã lên rồi." Vinh Đình nói

"Lúc trước ngay cả miệng đều không mở ra được."

Nhớ không được. Giang Tiểu Mãn bệnh lên là đại não không online, căn bản không nhớ ra được lúc trước xảy ra chuyện gì. Cháo ăn non nửa bát, Giang Tiểu Mãn thoáng ngừng đói bụng, liền hỏi vội:

"Hiện vào lúc nào rồi? Ta có phải là bỏ qua Trung thu?"

"Ba ngày sau mới đúng."

Vinh Đình bình thản nói,

"Tiên nhân chớ vội, cô đáp ứng chuyện của ngươi đã đi làm rồi."

Vinh Đình vừa nói vừa nhớ tới Giang Tiểu Mãn khả năng không biết hắn đang nói cái gì, nhân tiện nói: "Tiên nhân nói với cô, có bệnh nhân chờ ngươi đi trị.

Cô đã mời chừng mười đại phu ở trong thành chữa bệnh từ thiện cho bệnh nhân, mặt khác cũng sai người đi tìm ra mấy bệnh nhân không có cách nào ra cửa, lại tiếp tục phái đại phu đến nhà chữa trị.

Nếu như có tạp chứng nghi nan gì đại phu không trị hết, sẽ lại mời các thái y ra tay."

Giang Tiểu Mãn nghe lời này, cháo đều không để ý tới ăn. Hắn dĩ nhiên đem chuyện như vậy đều nói cho Thái tử, chưa nói lỡ lời chứ?

Bất quá làm hắn kinh ngạc nhất chính là, lúc hắn bệnh đến ý thức mơ hồ nói lảm nhảm, Thái tử dĩ nhiên cũng thật nghĩ biện pháp giúp hắn giải quyết, vẫn là một khoản công trình lớn như vậy.

Giang Tiểu Mãn trong lòng có loại cảm thụ rất khó tả, hắn nhìn Thái tử, một hồi lâu cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể nói:

"... Cảm tạ, điện hạ sau này sẽ là minh quân thâm thụ nhân dân kính yêu."

A. Thái tử cười khẽ, lại nói,

"Này lời không thể nói lung tung. Việc này cô đã bẩm cáo qua phụ hoàng, là dùng danh nghĩa ngươi đi làm."

Ta?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!