Edit + Beta: Ruby
(Hôm nay Sài Gòn trời bão, chỉ muốn nằm ngủ chả muốn làm gì đâu. Tôi sắp đi làm lại rồi, còn đống lịch thi tiếng Trung tới mông rồi vẫn chưa ôn T.
T Tại ngồi mê edit truyện quá đây (◡‿◡✿)
------------------
Vinh Đình im lặng, nghĩ thầm tiên khí tiên nhân mình ta cũng còn không ngửi đủ đây, ngươi dựa vào cái gì mà ngửi?
Khương Khả đã không coi ai ra gì gục xuống bàn ngửi tiếp, Vinh Đình thực sự không nói nổi, thời điểm quay đầu đã thấy ngoài cửa sổ có một bóng người quen thuộc.
Vinh Đình theo bản năng mà đứng lên, Khương Khả bị động tác của hắn giật mình, cũng hướng ngoài cửa sổ vừa nhìn. Đây vừa nhìn, Khương Khả cũng lập tức đứng lên.
Là, là tiên nhân?
Âm thanh Khương Khả run rẩy. Làm sao bây giờ? Y còn chưa chuẩn bị xong muốn gặp tiên nhân! Trái tim của y sắp từ trong miệng nhảy ra ngoài!
Giang Tiểu Mãn chỉ thấy Vinh Đình từ trong Thượng Thư phòng đi ra, thư đồng tên là Khương Khả cùng ở phía sau.
Vinh Đình đi ra, trước đem văn chương giao cho Tô Uyên, chờ đợi Tô Uyên bình luận.
Trong lương đình yên lặng, ai cũng không nói gì.
Vinh Đình không nói lời nào, Giang Tiểu Mãn cũng không mở miệng. Giang Tiểu Mãn chỉ thấy Khương Khả dùng một loại ánh mắt kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, thân thể phát run, một bộ dáng nhẫn nại mọi thứ.
Giang Tiểu Mãn bị nhìn chăm chú đến mức lông tóc dựng đứng, nghĩ thầm đây sẽ không phải là người ái mộ Thái tử, thấy hắn cùng Thái tử có scandal, chuẩn bị tới giết hắn chứ?
Tô Uyên xem xong văn chương bắt đầu lời bình, ánh mắt Khương Khả càng ngày càng kỳ quái, ánh mắt từng đợt kích động nhìn Giang Tiểu Mãn.
Giang Tiểu Mãn càng ngày càng sợ, tầm mắt quét lương đình một vòng, muốn nhìn xem có viên gạch hoặc là băng ghế gãy gì đó có thể phòng thân hay không.
Nhưng mà Giang Tiểu Mãn còn không tìm được, Tô Uyên cùng Thái tử cũng đã nói xong rồi, Thái tử chuẩn bị rời đi.
Tiên nhân.
Thái tử mở miệng,
"Đến Trường Nhạc cung dùng bữa?"
Giang Tiểu Mãn liếc mắt một cái nhìn Khương Khả, thật cẩn thận nói: Được.
Quả nhiên hắn vừa đáp ứng, ánh mắt Khương Khả trở nên càng thêm cuồng nhiệt, đều sắp phun ra lửa. Giang Tiểu Mãn càng thêm khẳng định suy đoán của mình, người này quả nhiên đem hắn coi là cái đinh trong mắt.
Lúc này Khương Khả nói:
"Điện hạ, thần cũng có thể đi?"
Vinh Đình quay đầu lại mạnh mẽ lườm y một cái, bảo cho y cút. Hắn và tiểu tiên nhân hiếm thấy gặp mặt, một người ngoài đi theo làm cái gì?
Khương Khả lại tim nằm ngang làm cái khẩu hình thoại bản với Vinh Đình, rõ ràng nếu như không cho ta đi, ta liền đem sự tình thoại bản nói cho tiên nhân.
Vinh Đình thực sự phục rồi, ngày đó Khương Khả còn đang vô cùng đau đớn mà bảo hắn mạnh dạn tỏ tình, ngày hôm nay liền lấy thoại bản uy hiếp hắn, rõ ràng chính là biết được hắn nhất thời không dự định hành động, trái lại lấy cái này làm nhược điểm uy hiếp hắn.
Người này sau đó muốn là làm quan, khẳng định phải đề phòng cẩn thận, luận điệu phản thần tặc tử đã đi ra rồi.
Vinh Đình miễn cưỡng đáp ứng, Giang Tiểu Mãn cũng không nói gì.
Giang Tiểu Mãn đem hai người mắt đi mày lại nhìn ở trong mắt, đáy lòng lại có chút chua chua. Lúc này mới một tháng thì có bằng hữu mới, Thái tử này được nha!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!