Edit + Beta: Ruby
Sau khi về Trường Nhạc Cung, lời nói của Vinh Đình vẫn là không nhiều.
Vinh Đình vốn cũng không phải là người thích nói chuyện, Giang Tiểu Mãn cũng không nhận ra được không đúng, chỉ là ở trong đầu không ngừng mà diễn luyện chuyện của ngày mai.
Hắn vừa nghĩ, vừa đưa tay khẽ xoa đầu mình.
Những ngày qua đầu hắn vẫn luôn không quá thoải mái, hệ thống cho tới nay an trí trong não hắn lại giống như không tồn tại, có thể ngày ấy đột nhiên lên tiếng cảnh thị hắn xong, đầu hắn liền thỉnh thoảng mà bị đau, hắn đoán đại khái là tiểu thuyết bị kẹt hồi lâu có lẽ sắp cập nhật.
"Tiên nhân không thoải mái?"
"Không có chuyện gì, ăn viên tiên đan là ổn rồi." Giang Tiểu Mãn nhét vào một viên kẹo sữa nhỏ vào trong miệng ngậm lấy, cũng cho Vinh Đình một viên,
"Ngày mai sẽ phải trị chân, ngươi chớ sốt sắng, nhất định có thể tốt. Nào, một chút tiên đan."
Vinh Đình tiếp nhận viên tiên đan mùi sữa khắp nơi, cũng không ăn, chỉ là cầm trong tay ngắm. Hắn nói:
"Tiên nhân nếu về tiên giới, vậy cô gia không phải sẽ không ăn được tiên đan?"
"Bần đạo sẽ giữ cho điện hạ thêm một ít."
Vinh Đình gật gật đầu, một hồi lâu sau đột nhiên lại hỏi:
"Cô gia vẫn muốn hỏi, tiên đan này đến cùng có công hiệu gì?"
Giang Tiểu Mãn sững sờ, sau đó nói:
"Tự nhiên là kéo dài tuổi thọ, ăn hữu ích thân tâm."
"Kéo dài tuổi thọ sao?" Vinh Đình nói
"Tiên nhân chính là ăn nhiều tiên đan như vậy, mới có thể vĩnh bảo thanh xuân?"
Giang Tiểu Mãn chỉ có thể gật đầu.
"Vậy cô gia ăn nhiều, há không phải giống như ngươi?" Vinh Đình nhấc mắt nhìn về phía Giang Tiểu Mãn.
Vinh Đình này góc độ thoạt nhìn đặc biệt soái, ở giữa lông mày có một cỗ khí chất hàm súc mà tiêu sái. Giang Tiểu Mãn chân thành nói:
"Điện hạ người anh tuấn như thế, bất kể tuổi tác nào đều sẽ tiếp tục anh tuấn như thế. Hơn nữa tuổi tác khác nhau có vẻ đẹp tuổi tác khác nhau, không tốt sao?"
Câu nói này thỏa mãn Vinh Đình, Vinh Đình nở nụ cười với Giang Tiểu Mãn.
Quả nhiên tiểu tiên nhân này nói chuyện luôn có thể làm cho hắn vui vẻ.
"Được, ngày mai, chúng ta trước tiên đem Tiểu Tuyết Tử giấu đi." Giang Tiểu Mãn trở lại chuyện chính, bắt đầu bố cục tình tiết ngày mai trị chân,
"Thời điểm đó bần đạo trước tiên nhìn thân thể cho điện hạ, nếu như không có vấn đề gì, liền gọi Tiểu Tuyết Tử ra, để cho nàng chữa chân cho ngươi, được chứ?"
Vinh Đình không trả lời hắn, hắn lại hỏi một lần, Vinh Đình mới nói được.
Trong tiểu thuyết đề cập tới Nam Cung Tuyết y thuật cao minh, bởi vậy Giang Tiểu Mãn ngược lại không lo lắng Nam Cung Tuyết, chỉ lo lắng chuyện mình đối y thuật một chữ cũng không biết bị xem thấu.
Hắn nghĩ tới đây, một trái tim lại loạn tung tùng phèo phù phù loạn nhảy lên, vội tìm cớ trở về Thông Thiên tháp đi.
Trước khi rời đi, Giang Tiểu Mãn xem Vinh Đình tựa là có chút mất tập trung, cho là Vinh Đình là đang lo lắng cho chân mình.
Hắn tiến lên cúi người ôm ôm Vinh Đình ngồi ở xe lăn, nghiêm túc nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!