Edit + Beta: Ruby
----------------
Rõ ràng đều là chuyện đại hoan hỉ, rõ ràng Vinh Đình cũng cười, Giang Tiểu Mãn lại chẳng biết vì sao không cười nổi.
Hắn lại giống như một đứa nhỏ chờ bị mắng, khiếp khiếp nhìn Vinh Đình.
"Làm cái gì vẻ mặt đó?" Vinh Đình giơ tay ở trên mặt hắn lau một chút,
"Tiên nhân được toại nguyện nguyện vọng, cô gia cũng có thể toại nguyện nguyện vọng, có chỗ nào không tốt? Cười một cái cho cô gia."
Giang Tiểu Mãn như hiểu mà không hiểu mà gật gật đầu, hướng Vinh Đình lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Mặt cùng tay chân đều lau khô ráo, Giang Tiểu Mãn cởi áo khoác lộ ra vết thương. Vừa thấy vết thương, động tác Vinh Đình liền ngừng lại.
Giang Tiểu Mãn xem không vết thương của chính mình, hắn thấy sắc mặt Vinh Đình nghiêm nghị, sốt sắng mà hỏi: Rất thảm sao?
Vinh Đình không nói lời nào.
Giang Tiểu Mãn khẩn trương hơn,
"Có thể giúp ta gọi ngự y một chút..."
Kỳ thực cũng không phải vết thương nhiều nghiêm trọng, bất quá Giang Tiểu Mãn da mỏng, đụng nhẹ liền chảy máu. Chỉ là Giang Tiểu Mãn da trắng, nguyên bản bả vai trắng nõn một màu bây giờ mang theo thương tổn đỏ au, thực sự nhìn thấy mà giật mình.
Vừa nghĩ tới mình chính là kẻ cầm đầu, trong lòng Vinh Đình liền có loại phiền muộn không nói được.
"Gọi ngự y đến đây đi."
Vinh Đình nói.
"Được... chờ một chút!" Giang Tiểu Mãn đột nhiên hô dừng,
"Vậy thì ngươi đến đây đi?"
Giang Tiểu Mãn chỉ chỉ thuốc mỡ trên tay Vinh Đình nói:
"Đây là thuốc rất lợi hại đúng không? Bôi cái này là tốt rồi."
Vinh Đình nói:
"Vẫn để cho ngự y đến đây đi, cô gia nếu không chuẩn bị cho tốt, khiến tiên nhân để lại vết sẹo sẽ không tốt."
"Ngươi cẩn thận một chút là được rồi!"
Giang Tiểu Mãn nhìn vẻ mặt Vinh Đình cau mày khó hiểu, nhẹ giọng giải thích rõ nói
"Nếu cho người khác biết ngươi muốn giết ta liền thảm."
"Cô gia không có ý muốn giết ngươi."
"Giống nhau! Nếu là người khác biết được chúng ta cãi nhau, không biết còn phải xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đừng gây chuyện thị phi cho ngươi."
Giang Tiểu Mãn lôi tay Vinh Đình, luôn mồm nói,
"Ngươi mau bôi đi, ta không sợ đau, nhanh lên."
Giang Tiểu Mãn nói xong cũng nhắm chặt mắt lại, chờ Vinh Đình giúp hắn bôi thuốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!