Chương 33: Trảm tiên kiếm

Edit +Beta: Ruby

----------------

Giang Tiểu Mãn lần đầu tiên thăm dò nhận báo cáo kết quả thất bại.

Hắn không từ bỏ, mấy ngày sau liền thử mấy lần, nhưng mà hắn ngoại trừ cho Thái tử càng ngày càng quen thuộc trên giường bỗng nhiên nhiều thêm một người ra, không hề tiến triển.

"Haizzz." Giang Tiểu Mãn ngồi ở trên ghế nhỏ thở dài.

Hôm qua lúc hắn gặp phải Tiểu Tuyết Tử, Tiểu Tuyết Tử nói lại không có Trảm Tiên kiếm, nàng muốn đi. Nhưng không tìm được chính là không tìm được, hắn có thể làm sao?

Hắn nghĩ đến chuyện này liền đau đầu, phiền đến thậm chí quên mất đến Trường Nhạc Cung ăn cơm trưa, vẫn là Thái tử cố ý mời người thúc dục một lần, hắn mới phát hiện đã sớm qua thời gian cơm trưa.

Giang Tiểu Mãn vừa đến Trường Nhạc Cung, chỉ thấy Thái tử ngồi ở trước bàn, cầm trong tay quyển sách lật lên, mà đồ ăn trước mặt không hề có một chút cũng không động tới.

Giang Tiểu Mãn hít sâu một hơi lên tinh thần, như mọi ngày mà hướng Thái tử cười nói: "Thất lễ, bần đạo vừa vừa đang suy nghĩ, nhất thời quên mất thời gian, để điện hạ đợi lâu."

Thái tử đem sách gấp lại, giương mắt liếc hắn một cái: "Không chờ ngươi, cô gia không đói bụng."

Giang Tiểu Mãn nội tâm buồn bực, mà bề ngoài một chút cũng không biểu hiện ra, trong bữa tiệc nên ăn thì ăn, nên cười thì cười, bộ dáng thoải mái kia dù là ai cũng nhìn không ra được hắn thực sự phiền đến tâm loạn.

Một bữa cơm ăn xong, Giang Tiểu Mãn quệt quệt miệng, chuẩn bị đi.

"Tiên nhân có tâm sự gì?" Thái tử không hề báo động trước mà nói.

Giang Tiểu Mãn sợ hết hồn, cố gắng trấn định mà ngẩng đầu lên hỏi: "Làm sao vậy?"

Thái tử lẳng lặng nhìn hắn.

Giang Tiểu Mãn đoán đại khái là mình đi quá gấp, vội lại cười nói: "Bần đạo không có chuyện gì, chỉ có điều lớn tuổi, ăn no liền mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi một chút."

"Không thoải mái?" Thái tử lại hỏi.

"Thực không có chuyện, chính là buồn ngủ..."

"Hôm qua cũng là buồn ngủ?"

Giang Tiểu Mãn không hiểu ý tứ Thái tử, sốt sắng mà nhìn về phía Thái tử.

Thái tử ngón tay ở trên bàn điểm nhẹ hai lần, bình tĩnh nói: " Đường cao hôm qua chỉ ăn một miếng, hôm nay cũng vậy. Nếu như trước đây, đường cao kia có thể chớp mắt sẽ không còn."

Giang Tiểu Mãn vừa nhìn, đường cao trên bàn quả thực chỉ ăn một miếng.

Lúc ăn cơm hắn cái gì cũng ăn một chút, nguyên tưởng rằng như vậy có thể biểu hiện bình thường một ít, nhưng hắn lại không nghĩ rằng Thái tử ngay cả hắn ăn nhiều hay ít đều chú ý.

" Rốt cuộc làm sao vậy?" Thái tử lại hỏi một lần.

Ngón tay Giang Tiểu Mãn nắm chặt, theo bản năng mà cắn môi.

"Ai bắt nạt ngươi?" Thái tử khẽ nhíu mày, "Nói ra, cô gia làm chủ cho ngươi."

Giang Tiểu Mãn hé môi, không biết đến tột cùng phải như thế nào nói.

Thân thể Thái tử hơi nghiêng về phía Giang Tiểu Mãn, cau mày lại nói một lần, "Nói ra, cô gia giúp ngươi."

Giang Tiểu Mãn cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, bật thốt lên: "Ta muốn xem Trảm Tiên kiếm!"

Lời này vừa nói ra, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!