Edit + Beta: Ruby
i tình tốt đẹp như thế, nhất định phải để ta đến bảo vệ, Giang Tiểu Mãn ý chí chiến đấu tràn đầy.
Kết hợp tình tiết tiểu thuyết đã biết trước mắt còn có phản hồi Nam Cung Tuyết mà nhìn, Thái tử cùng Nam Cung Tuyết đang đứng ở giai đoạn ám muội tế nhị.
Bá đạo Thái tử què đối nữ chủ mặc dù có hứng thú, nhưng bởi vì thực sự quá biến thái, cho nên thích chơi một ít lạt mềm buộc chặt, trò yêu thích ngươi liền muốn bắt nạt ngươi.
Bất quá Giang Tiểu Mãn cũng không lo lắng Nam Cung Tuyết chịu thiệt, hắn biết được Nam Cung Tuyết cũng không phải đương sự dễ chọc, ngày hôm nay ngươi bắt nạt ta, ngày mai ta liền phải tăng gấp bội trả lại cho ngươi.
Hai người đánh là tình, mắng là yêu, quấn lấy triền triền miên miên vô biên vô hạn.
Bởi vậy hắn hiện tại cần thiết làm là, chính là nghĩ biện pháp làm cho bọn họ thời khắc tim đập nhiều một chút.
Trong tiểu thuyết có một đoạn, mèo nhỏ Nam Cung Tuyết mang vào trong cung chạy loạn khắp nơi, một chút chạy vào trong Trường Nhạc Cung. Nam Cung Tuyết vì tìm mèo, lại một lần xông vào trong Trường Nhạc Cung.
Nàng trong Trường Nhạc Cung rón ra rón rén tìm nửa ngày, cuối cùng lại trong lồng ngực Thái tử què tìm được mèo nhỏ mất tích.
Thái tử ôm con mèo nhỏ, lông mày nhướng lên,
"Muốn lấy mèo của ngươi? Xin ta."
Vừa hèn lại bá đạo, Giang Tiểu Mãn hiện tại liền muốn vì bọn họ sáng tạo ra một màn này.
Giang Tiểu Mãn đã chuẩn bị kỹ càng đạo cụ, hắn đem tiểu bạch miêu trong lồng ngực hướng Nam Cung Tuyết đưa qua: Cho ngươi.
Làm cái gì?
"Mèo này cùng ngươi hữu duyên, một hồi ngươi đem mèo này ôm trở về Trường Nhạc Cung."
"Mèo này sao cùng nhiều người hữu duyên như vậy?"
Nam Cung Tuyết đầu óc mơ hồ, mà Giang Tiểu Mãn đã đem mèo nhỏ đặt tới trong lòng nàng, nàng cũng chỉ có thể đỡ lấy.
Tiểu bạch miêu mềm nhũn, Nam Cung Tuyết vuốt vuốt mèo, cảm thấy được mấy ngày nay ở trong Trường Nhạc Cung bị ép khô tinh lực trở lại chút.
Nàng nghĩ thầm, thời điểm đó Trảm Tiên kiếm tới tay, cũng đem con mèo này mang đi luôn... Đang nghĩ ngợi, mèo nhỏ trong lòng nàng giãy giụa xuông, tiếp nhảy một cái, nhảy về trong lồng ngực Giang Tiểu Mãn.
Nam Cung Tuyết:?
Giang Tiểu Mãn:?
Giang Tiểu Mãn không rõ vì sao, bắt mèo lên thả lại trong lồng ngực Nam Cung Tuyết. Nhưng mèo nhỏ hai chân mới vừa đạp đến trên người Nam Cung Tuyết liền nhảy về trong lồng ngực Giang Tiểu Mãn.
Nam Cung Tuyết:??
Giang Tiểu Mãn:...
Giang Tiểu Mãn chưa từ bỏ ý định, lại một lần nữa đem mèo bắt lại. Mà mèo nhỏ nói cái gì cũng không phối hợp, bị hắn nắm lên nửa người trên, nửa người dưới lại giữ vững trong lồng ngực của hắn, lại như cheese trên pizza, trơn tuồn tuột mà càng kéo càng dài.
Giang Tiểu Mãn biết mình thể chất hút mèo lại có hiệu lực, tình cảnh này thật quen thuộc...
Lúc này Nam Cung Tuyết cũng cảm giác tình cảnh này thật quen thuộc, nàng nhìn một thân đạo bào màu trắng của Giang Tiểu Mãn, trong đầu mơ hồ hiện lên một buổi tối nào đó trước đây không lâu, đêm đó, cũng có người mặc áo trắng cùng nàng cướp mèo...
Giang Tiểu Mãn nhìn Nam Cung Tuyết lông mày từ từ nhăn lại, đoán Nam Cung Tuyết sắp nghĩ ra. Đắc tội nữ chủ cũng không tốt, Giang Tiểu Mãn một lần nắm lên bốn chân con mèo nhỏ, vội vàng đem mèo nhỏ nhét vào trong lồng ngực Nam Cung Tuyết.
Ai biết mèo nhỏ dường như là muốn đối nghịch cùng hai người bọn họ, vừa mới để tới trong lồng ngực Nam Cung Tuyết, liền Meww một tiếng nhảy lên, chui vào trong bụi hoa.
Ai! Giang Tiểu Mãn vội vã đứng lên, Trở về nè!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!