Chương 1: Ta 80 tuổi?

Edit + Beta: Rubybaozi

Trong một gian nhà lá cũ nát, một lão già nằm ở trên giường được tấm gỗ lát thành, mà một đầu treo con ngươi lão hổ bạch ngạch co rúc ở một bên cạnh, lẳng lặng mà trong coi lão nhân.

Lão nhân trên giường sắc mặt khô vàng, lồng ngực đơn bạc không ngừng phập phồng, đã là hít vào khí ít, ra khí nhiều.

A Mãn... A Mãn... Lão nhân khàn giọng mà hô. Chỉ chốc lát, thiếu niên cả người đạo phục đơn bạc đẩy cửa tiến vào.

Thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, nửa bên gò má lại sưng đỏ, búi tóc mơ hồ có chưởng ấn.

Sư phụ... Thiếu niên e sợ đáp lại. Hắn bước ra một bước, cuối cùng liền dừng chân, sợ hãi đứng ở cạnh cửa.

"Ngu xuẩn, đại phu đâu?"

Lão nhân ho mãnh liệt vài tiếng, lão đã bệnh đến giai đoạn cuối, ngữ khí lại vẫn thập phần không tốt

"Nhanh đi tìm đại phu! Không tìm được... Không tìm được thì không nên quay lại..."

Thiếu niên tên gọi A Mãn vội vã liền lùi ra.

Tìm đại phu? Đi đâu tìm đại phu đây? A Mãn đi ra nhà tranh gấp đến độ sắp khóc, không biết nên làm thế nào cho phải.

Bọn họ không nên xuống núi!

Sư phụ hắn là vang danh người tu đạo một phương, mấy chục năm ẩn cư trong núi sâu tu luyện, vô luận quan to hiển quý từ đâu tới muốn mời sư phụ hắn xuống núi, sư phụ đều đóng cửa không gặp.

Lần này xuống núi, đây là nển mặt mũi hoàng thượng đi ra ngoài xem bênh cho Thái tử.

Thái tử là do Hiền Phi quá cố sinh ra, Hiền Phi trước khi tiến cung là một người bình dân, cùng Hoàng Đế vi phục xuất tuần quen biết, thành công mà vào cung.

Hoàng Đế yêu tha thiết nữ tử dịu dàng này, thậm chí dự định phong nàng làm Hậu, ai ngờ hai phu thê ân ái bất quá năm năm, Hiền Phi sinh ra long tử không lâu lại bị bệnh qua đời.

Hoàng Đế đau đớn mất ái phi, liền lập con trai Hiền Phi làm Thái tử, đối Thái tử càng là gia tăng sủng ái. Vậy mà Thái tử ít phúc, hai năm trước sinh bệnh một hồi nặng, lương y tìm khắp cả thiên hạ đều bó tay toàn tập, thật vất vả bệnh tình hơi có chuyển biến tốt, chân liền ra tật bệnh.

Vị này mới vừa vặn nhược quán (*), đã không di chuyển được.

(*) Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.

Hoàng trữ một nước kia có thể là người què? Hoàng Đế liền là đau lòng lại là nóng ruột, chỉ cần nghe nói nơi nào có danh y, trăm phương ngàn kế cũng phải mời tới.

Đây đúng là nguyên do sư phụ của A Mãn hắn xuống núi.

Chỉ là chẳng ai nghĩ tới, lão nhân gia này mấy chục năm không có xuống núi, vừa xuất sơn càng lại là nhiễm phải phong hàn, lộ trình mới đến một nửa là đã ốm đau không nổi.

Nhiễm phong hàn, kỳ thực tìm đại phu chính là:

Cố tình ông lão này tính cách kiêu ngạo, làm việc quỷ dị, cùng hoàng gia tới lui dựa cả vào dùng bồ câu đưa tin, lại càng không nguyện cùng người đồng hành hoàng thượng phái tới đón lão, khăng khăng chính mình xuống núi.

Thật trớ trêu thay, lão thời điểm phát bệnh vừa vặn địa phương nơi sâu xa một trước không thông, sau không làng; A Mãn không có cách nào, chỉ có thể vội vàng tìm nhà lá hoang phế để sư phụ nghỉ ngơi.

Một cái thôn vắng như vậy, nơi nào tìm được đại phu? A Mãn càng nghĩ càng nóng lòng, chẳng có không mục đích mà đi tới bờ sông.

Hắn thấy cái bóng trong nước, hắn trong hình chiếu hai má sưng tấy, đó là sư phụ hắn đánh nổi lên.

Sư phụ hắn tuy là người tu đạo, mà tính khí nóng nảy, vừa có điểm không hài lòng liền đối với hắn tùy ý đánh chửi. Trước mắt nếu là không tìm được đại phu, khẳng định không thể thiếu đánh mắng. Mà tìm tới thì đã có sao?

Sau này vào cung, lão dọa người một cái, còn không phải chỉ có thể mặc cho người đánh chửi?

A Mãn hồi tưởng lại qua lại đủ loại, không nhịn được rơi nước mắt. Hắn vốn là cô nhi, từ nhỏ đến lớn không người thương yêu, lại nghĩ tới sau này vẫn phải ở trong đánh mắng sống qua ngày, nhất thời nghĩ không thoáng, thả người nhảy xuống sông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!