Phòng tổng thống nổi bật với góc nhìn 360 độ ra sông, từ cửa kính sát đất toàn cảnh có thể ngắm trọn ánh đèn rực rỡ về đêm.
Chàng trai trẻ mặc áo choàng tắm trắng đang ngồi trên giường làm liền một mạch hơn chục cái hít đất, làm xong thì liếc nhìn điện thoại.
Thời gian vẫn chưa tới, người cũng chưa đến.
Ninh Kỵ hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng trên giường, cầm hộp bao cao su trên tủ đầu giường lên rồi lại đặt xuống, trong lòng bắt đầu do dự.
Anh tự hỏi bản thân____ "Thật sự phải 'ngủ lại' cho bằng được à?"
Đối phương là nam đấy, lại còn là Yến Tùy nữa.
Mà hình như bây giờ mông cũng không còn đau lắm.
Hay là thôi đi.
Ninh Kỵ cúi đầu nhìn 'thằng anh em' của mình, nghĩ đến việc nếu lúc đó không 'đứng dậy' nổi trước một người đàn ông thì sẽ lúng túng cỡ nào.
Yến Tùy nhất định sẽ cười nhạo anh bất lực. Nếu tin đồn lan ra ngoài thì anh còn mặt mũi nào nữa.
Hay là uống hai viên thuốc?
Ninh Kỵ ngồi trên giường đối mặt với 'thằng anh em' của mình. Anh do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng bản thân.
Cái tên khốn Yến Tùy kia còn được thì cớ gì anh lại không được?
Anh mở tủ rượu ở trong phòng, chọn một chai rượu ngoại. Ninh Kỵ không dùng ly mà nhắm mắt như ra pháp trường, ngửa đầu uống ừng ực mấy ngụm, tự tiếp thêm dũng khí cho mình.
Tám rưỡi.
Chàng trai mặc áo choàng tắm đỏ bừng cả người, người toàn mùi rượu ra mở cửa cho người ta.
Yến Tùy hơi nhướng mày, nhìn chàng trai trước mặt mặt đỏ như đào, tay chống lên cửa, nhìn hắn từ trên cao: "Anh chết chắc rồi."
Khóe mắt đỏ au rồi mà còn hùng hổ doạ người.
Yến Tùy khép cửa lại, vừa cởi áo khoác vừa nói: "Ừ, tôi tiêu rồi."
"Phải làm sao bây giờ, sợ quá đi."
Thanh niên: "Chờ đấy."
Đôi mắt của Ninh Kỵ đỏ lên. Anh đi dép lê đến tủ đầu giường lấy bao, quay đầu, mặt vừa căng lại đầy sát khí: "Tối nay tôi sẽ đè chết anh."
Yến Tùy chỉ còn mặc sơmi đen và quần tây. Hắn đứng tựa vào tủ cuối giường, vừa tháo đồng hồ vừa nhếch môi cười. Chiếc áo sơmi ôm sát lộ rõ cơ bắp rắn chắc, đôi chân dài tùy ý đứng đó.
Giống như một con dã thú bình thản trước bữa tiệc.
Ninh Kỵ gọi hắn lại.
Yến Tùy lười nhác đứng thẳng người, đi đến giường.
Thanh niên mặc áo choàng tắm tiến tới tủ đầu giường, lấy chiếc cà vạt đen vừa cởi, quấn quanh tay. Anh bước đến mép giường, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống người kia: "Đưa tay ra."
Yến Tùy duỗi tay ra, cong môi cười: "Cậu muốn chơi cái đó à?"
Ninh Kỵ l**m l**m môi, nửa quỳ trên giường, mạnh tay buộc cà vạt quanh cổ tay Yến Tùy rồi thắt một nút chặt: "Tôi không chiếm lợi của anh, anh ngủ tôi bao nhiêu lần thì tôi sẽ ngủ lại từng ấy lần là xong."
Anh hỏi Yến Tùy lần trước dùng tổng cộng mấy cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!