Chương 58: Ngoại truyện 2 (1)

"Ethan, cho tôi thêm hai năm nữa. Nếu tôi được ngồi vào vị trí của anh, tôi nhất định sẽ làm tốt hơn anh..."

Trong phòng pha trà, chàng trai trẻ tuấn tú mỉm cười, ngắt lời đối phương: "Thứ nhất, tôi đã nói rồi, cậu không có tư cách gọi tên tiếng Anh của tôi. Theo quy củ, cậu nên gọi tôi là giám đốc Ninh."

"Thứ hai____"

Anh liếc từ đầu đến chân cậu thực tập sinh nhiều lần ăn nói hỗn xược, tỏ vẻ chán chường:

"Cậu luôn khiến tôi nhớ đến một kẻ khiến người ta buồn nôn."

Thực tập sinh mặc vest đỏ mặt bừng bừng, giận dữ định mở miệng nhưng chàng trai kia đã vỗ nhẹ lên mặt cậu ta, cụt hứng nói: "Cút về đi, đồ vô dụng."

"Cậu hợp với việc theo sát sau mông daddy của mình để làm việc hơn đấy."

Cái vỗ mặt nhẹ kia đầy tính sỉ nhục, thực tập sinh ngẩn người tại chỗ.

Ninh Kỵ khẽ cười một tiếng, đẩy cửa phòng trà ra. Trợ lý đang nghe lén lập tức giả vờ nghiêm túc hỏi: "Ethan, tối nay anh có tăng ca không?"

Ninh Kỵ đáp: "Không."

Anh cầm chìa khóa xe đi xuống hầm để xe. Khi vừa thắt dây an toàn thì anh nhận được một tin nhắn từ lớp trưởng cấp 3. Đối phương gửi địa chỉ phòng bao và nhắn anh nhất định phải đến dự buổi họp lớp.

Ninh Kỵ đáp 'OK' rồi khởi động xe.

Hôm nay đúng là vận đen đủ đường. Khi đến nhà hàng, vừa vào thang máy thì anh bị một đứa trẻ cầm kem đụng phải, đuôi áo vest bị dính một vệt kem lớn.

Phụ huynh đứa trẻ liên tục xin lỗi, còn kéo tai con bắt nhóc đó xin lỗi rồi đề nghị bồi thường.

Thấy đứa nhỏ rưng rưng nước mắt, Ninh Kỵ chỉ đành xua tay. Anh đi vào nhà vệ sinh xử lý vết bẩn.

Anh xắn tay áo, cởi áo vest ra, rửa sạch vết kem dính.

Ninh Kỵ thầm nghĩ, đúng là xui xẻo thật.

Chắc chắn là do hôm nay nghe thực tập sinh ở chỗ làm suốt ngày chống đối mình nói mấy câu kia nên làm anh nhớ đến một người cực kỳ phiền phức hồi cấp 3.

Kẻ nào đó đúng là sao chổi, chỉ cần nghĩ đến là y như rằng xui xẻo cả ngày.

Ninh Kỵ lau khô tay, thả tay áo xuống rồi đi đến phòng bao.

Trong phòng bao vang lên tiếng người náo nhiệt, bạn bè cũ trò chuyện rôm rả. Có người đang hỏi han chàng trai ngồi góc xa: quay về nước từ bao giờ, mấy năm qua sống ở nước ngoài thế nào.

Chàng trai với đường nét tuấn tú mỉm cười, chọn vài câu trả lời cho có, ánh mắt lướt qua chiếc ghế đối diện chéo và bảng tên trên bàn, dần dần trở nên không tập trung.

"Xin lỗi, tôi đến muộn."

Giọng nói trong trẻo và ấm áp vang lên mang theo ý cười. Phục vụ đẩy cửa phòng bao ra, người vừa đến vắt áo vest trên khuỷu tay, áo sơmi may đo ôm sát làm nổi bật vòng eo thon và dáng người cao ráo. Ngũ quan đẹp đến sắc bén, vóc dáng nổi bật, nhìn là biết hay tập luyện.

Mọi người trong phòng bao lập tức trêu ghẹo anh, bảo đến muộn thì lát nữa phạt ba ly.

Người mới đến cười: "Được, không vấn đề gì."

Ninh Kỵ kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn người đối diện chéo, thầm tặc lưỡi trong bụng:

Cái tên đáng ghét đó về nước từ bao giờ vậy?

Sao mình không hay biết gì hết?

Mọi người xung quanh đều biết thời niên thiếu Ninh Kỵ và Yến Tùy không đội trời chung nhưng mười mấy năm trôi qua, giờ đó cũng chỉ là chuyện cũ mang ra nhắc lại cho vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!