Hai ngày trước sinh nhật, Ninh Kỵ vẫn chưa moi được cái tên người con trai mà Yến Tùy thầm thích từ miệng hắn.
Cậu vòng vo bóng gió nhưng miệng của Yến Tùy luôn kín như bưng. Hắn chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu rồi chậm rãi nói đầy ẩn ý____ "Tốt nhất là cậu đừng hỏi thì hơn."
Ninh Kỵ trăn trở mấy ngày liền, cuối cùng nửa đêm chui vào chăn lén dùng điện thoại tra mấy từ khóa như: 'Anh em thân thiết bỗng dưng cong thì phải làm sao?', 'Vì sao anh em tốt lại cong?', 'Tại sao sau khi cong thì anh em tốt lại bắt đầu có bí mật?'.
Kết quả trên web đủ kiểu đủ dạng, loạn hết cả lên, Ninh Kỵ chẳng hiểu gì cả.
Thậm chí cậu còn vô tình lạc vào một vài trang 'có màu'. Mới bấm vào cậu đã bị dọa hết hồn, phải hoảng hốt thoát ra về trang chủ rồi mãi mới đỏ mặt co người rúc lại vào trong chăn.
Tối hôm đó, sau khi ngủ thiếp đi, Ninh Kỵ mơ một giấc mơ.
Hình ảnh trong mơ còn hạn chế hơn mấy trang web mà cậu vừa lỡ xem ban nãy. Đến cuối cùng, Ninh Kỵ mới nhìn rõ khuôn mặt người trong mơ___ người đó giống hệt Yến Tùy.
Ninh Kỵ giật mình tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh, cậu vén chăn nhìn thử, hai tai lập tức đỏ bừng. Cậu bật dậy, gom đống đồ ngủ đã bị bẩn ném vào máy giặt rồi thay một bộ đồ mới.
Len lút làm xong tất cả, cậu quay lại phòng mình, lưỡng lự một hồi rồi như tên trộm nín thở gõ tìm kiếm: 'Sau khi anh em thân thiết cong, mơ thấy người đó có bình thường không?'
Tìm cả buổi vẫn không ra được câu trả lời hữu ích nào. Ninh Kỵ đành thoát ra khỏi trang tìm kiếm. Cậu nghĩ nghĩ một hồi rồi tự an ủi bản thân____ chắc không phải tại mình đâu.
Cậu nghiêm mặt phân tích: Tất cả là do hôm đó sau khi tỉnh rượu, Yến Tùy cứ sờ tới sờ lui trên người cậu, từ eo đến lưng, còn chêm đầu gối vào g*** h** ch*n cậu nữa.
Hại cậu nửa đêm nằm mơ cái kiểu đó.
Ninh Kỵ bắt đầu thấy hơi tức nhưng sáng hôm sau, khi ngủ dậy thấy tin nhắn Yến Tùy báo đã mang cơm đến đặt ngoài cửa, cơn giận của cậu lại tiêu tan hết sạch.
Cậu mang cái đầu bù xù vui vẻ bò dậy mở cửa cho Yến Tùy.
Bữa ăn Yến Tùy mang đến là cơm gà kho nấm ở tiệm nổi tiếng gần Trung học số 1 thành phố Tuyền. Quán đó bán chạy đến mức cung không đủ cầu. Từ hồi cấp 3 Ninh Kỵ đã mê món này.
Dù giờ đã tốt nghiệp thì thỉnh thoảng cậu vẫn rủ Triệu Húc và Đường Dật Phi đi xếp hàng ăn cùng. Tuy vậy, cả mùa đông năm nay Ninh Kỵ chưa xếp hàng lần nào, đều là Yến Tùy chịu khó đi mua mang về giùm cậu.
Sau khi rửa mặt xong, cậu kéo ghế ra ngồi, bẻ đôi đũa rồi nghe Yến Tùy hỏi: "Cậu định tổ chức sinh nhật ở đâu?"
Ban đầu Ninh Kỵ định trả lời giống như mọi năm nhưng vừa nghĩ đến việc Yến Tùy dạo này cứ giữ bí mật, mắt cậu xoay một vòng. Cậu ngẩng đầu nghiêng nghiêng nhìn hắn, "Sao tôi phải nói cho anh biết?"
Cậu bắt chước giọng điệu của Yến Tùy: "Đến ngày sinh nhật thì biết thôi."
Yến Tùy bật cười: "Mai là sinh nhật rồi mà hôm nay cũng không thể nói à?"
Ninh Kỵ gắp một miếng khoai tây, thổi hai cái rồi cho vào miệng, vừa nhai vừa lầm bầm: "Sao tôi phải nói? Anh cũng đâu có nói cho tôi biết."
...
11 giờ đêm, bà Liên vừa đi công tác về, còn chưa kịp thay đồ đã mang theo quà sinh nhật gõ cửa phòng Ninh Kỵ, cho cậu một cú bất ngờ to đùng.
Rõ ràng là vui muốn chết vậy mà cậu vẫn tỏ vẻ người lớn chững chạc nói với mẹ: "Mẹ à, lẽ ra mẹ nên đi chuyến bay ngày mai, về tối nay vất vả quá."
"Ngày mai mới là sinh nhật của con mà."
Bà Liên cười tít mắt, véo nhẹ má cậu: "Ai ya, mẹ chỉ là muốn về nhà sớm thôi."
Bà đưa quà sinh nhật cho Ninh Kỵ: "Là món quà con thích nhất hồi nhỏ đó."
Ninh Kỵ vừa mới miệng nói mình lớn rồi nhưng vẫn giả vờ ra dáng người trưởng thành mà mở quà ra xem.
Nháy mắt đã đến 12 giờ đêm, Ninh Kỵ nhận được một cuộc điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!