Đầu dây bên kia, Triệu Húc im lặng hai giây, sau đó bật cười như điên, cười đến mức thở không ra hơi, vừa cười vừa hét lên điên cuồng: "Dật Phi____Dật Phi!"
"Ninh Kỵ nói nó ngủ với cái người họ Yến kia rồi... hahaha... thằng nhóc này chắc là uống đến quên trời đất rồi mộng
- xuân luôn quá..."
Ninh Kỵ hơi giận, mặt đỏ bừng lên: "Cười cái gì mà cười, chuyện có thật đấy! Không thèm nói với anh nữa, anh đưa điện thoại cho anh Dật Phi đi."
Chỉ trong lúc thế này cậu mới chịu gọi Triệu Húc và Đường Dật Phi – hai người lớn hơn mình vài tuổi – là 'anh'.
(*nói lại, đầu đến giờ do tui để xưng hô như thế, chứ trước giờ toàn tôi
-bạn nha)
Vài giây sau, cái giọng còn ngái ngủ của Đường Dật Phi vang lên. Vì vừa tỉnh ngủ nên giọng nói của anh ta khàn khàn mang theo chút từ tính: "Ừm hửm, Ninh Tiểu Kỵ à, cậu say rượu làm bậy rồi hả?"
"Làm sao bây giờ hả? Chịu trách nhiệm chứ sao."
"Không phải cậu nói người ta bị cậu làm đến mức không xuống giường được à? Cậu mà không chịu trách nhiệm thì đúng là tên vứt đi đó."
Ninh Kỵ ngồi xổm bên giường, vò đầu bứt tóc, lúc này không chỉ mặt đỏ bừng mà cả vành tai cậu cũng đỏ ửng: "Không phải... nhưng, nhưng mà tụi em đều là con trai mà..."
Giọng của Đường Dật Phi ở bên kia đầy trêu chọc: "Ơ kìa, lúc cậu 'ngủ' người ta sao không nói người ta là con trai?"
"Nhưng cậu chắc chắn thật sự 'ngủ' rồi à? Ninh Tiểu Kỵ, đàn ông mà say rồi thì làm gì còn cứng nổi nữa."
Ninh Kỵ vò đầu mạnh hơn, lẩm bẩm: "Vậy chẳng lẽ lúc em nửa tỉnh nửa say đã ngủ với anh ấy rồi?"
Cậu càng nghĩ càng thấy mình đúng là cầm thú.
Đường Dật Phi: "Ừm... có khả năng là như A Húc nói, cậu chỉ mộng xuân thôi thì sao?"
Ninh Kỵ ủ rũ nói: "Không thể nào... anh không biết đâu, sáng nay lúc anh ấy thức dậy..."
Giọng của c** nh* dần, lộ rõ vẻ bối rối lúng túng: "Trên người có bao nhiêu là vết cào, còn có cả dấu răng, đi đứng thì cà nhắc..."
"Hơn nữa anh ấy còn chẳng thèm nhìn em, nói được nửa câu đã đi mất rồi."
Ngoài phòng khách, Yến Tùy bôi thuốc vào chỗ bị đá hôm qua, thay xong một bộ đồ ở nhà sạch sẽ thì thấy Ninh Kỵ từ trong phòng bước ra.
Ninh Kỵ hơi ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng hắn, một lúc sau mới lắp bắp nói nhỏ: "Xin lỗi... hôm qua tôi không cố ý..."
Giọng nói của Yến Tùy vẫn khàn khàn: "Cậu nhớ ra rồi à?"
Ninh Kỵ đỏ bừng cả mặt, gật đầu.
Yến Tùy nghĩ, hóa ra Ninh Kỵ sau khi làm loạn thì cũng biết ngại. Tối qua cậu ở trong xe giãy giụa tay chân loạn xạ, đến tài xế cũng bị dọa cho một trận.
Chuông cửa vang lên____ đồ ăn được giao đến rồi.
Yến Tùy vừa định đứng dậy đi lấy thì thấy Ninh Kỵ có vẻ căng thẳng nói với hắn: "Anh đừng động, để tôi đi."
Thật bất ngờ là đồ ăn ngoài có hai phần.
Ninh Kỵ xách hai hộp đặt lên bàn trà bằng đá cẩm thạch, tai vẫn còn hơi đỏ: "Tôi lên mạng tra rồi, người ta bảo hôm sau nên ăn đồ nhẹ thôi nên tôi gọi cháo cho anh."
"Lưng của anh còn đau không? Để lát nữa tôi ra ngoài mua thuốc cho anh nha?"
Yến Tùy đỡ thắt lưng, hơi nhướng mày, vẻ mặt phức tạp___ bị đá hai phát mà còn được đối xử thế này à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!