Vòng bạn bè của Yến Tùy vừa được cập nhật.
Dòng chú thích chỉ có bốn chữ: 'Chúc mừng năm mới', màu sắc u tối, chỉ lờ mờ thấy bóng lưng thẳng tắp của một chàng trai mặc áo khoác lông cừu màu kaki với cổ áo gập lên, tay cầm vài que pháo hoa đang cháy sáng lập lòe.
Ngọn lửa bạc trắng trong nền trời tối đen sáng rực như những vì sao đính trên bầu trời.
Sau khi đồng hồ điểm qua 12 giờ đêm, điện thoại của Ninh Kỵ ngập tràn tin nhắn chúc mừng.
Vài phút sau, Triệu Húc gọi video qua, Ninh Kỵ bấm nhận.
Phía bên kia màn hình là tiếng gió thổi ù ù, giọng của Triệu Húc khá lớn, nghe còn có chút run rẩy: "Cái đéo! Tao chịu rồi! Nhanh đưa cho tao đi, tao sắp lạnh cóng đến mức thành cháu mày luôn rồi!"
Gió biển vốn đã mạnh lại còn có tuyết rơi nên thổi đau cả đầu. Mấy người Triệu Húc đợi đến đúng nửa đêm bắn pháo hoa xong thì nhanh chóng rút lui.
Triệu Húc nói: "Bọn này về rồi! Có muốn tụi này qua đón không? Lát nữa tới nhà Dật Phi nướng BBQ, ngoài biển lạnh lắm!"
Ninh Kỵ nói không cần.
Cậu mặc áo len cổ cao màu kem tựa vào ghế sofa, thản nhiên nói: "Em ăn rồi."
Triệu Húc: "???"
Ninh Kỵ xoay camera. Dưới chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh rực rỡ là một bàn đầy túi đồ ăn giao tận nhà. Chàng trai mặc áo len đen xắn tay áo lên đang bóc tôm hùm đất. Hắn nhìn thấy máy quay thì mỉm cười nhẹ, vẫy tay chào.
Ninh Kỵ nhấp hai ngụm trà sữa, nhai trân châu thong thả nói: "May mà em không đi bắn pháo hoa với mấy người đó."
Thời tiết này, nhiệt độ này, ra biển thì đúng là muốn bị gió thổi thành thằng ngốc.
Cậu và Yến Tùy bắn pháo hoa ở sân trước biệt thự rồi gọi một đống đồ ăn. Bên ngoài cửa sổ, tuyết cứ rơi còn hai người thì cứ cuộn mình trên ghế sofa rồi thay phiên nhau ra cửa lấy đồ ăn.
Phía đầu bên kia video, Triệu Húc đã leo lên xe, vừa bảo Dật Phi bật điều hòa vừa hỏi: "Tối nay mấy giờ mày về? Cho anh em cái giờ đi, tụi anh tới đón."
Đêm giao thừa khó bắt taxi lắm.
Ninh Kỵ: "Em không về, tối nay em ở nhà Yến Tùy."
Triệu Húc: "? Ninh Tiểu Kỵ, mày có biết mẹ mày trước khi đi đã dặn anh phải trông mày thật kỹ để mày đừng chạy lung tung không?"
Triệu Húc lớn hơn Yến Tùy một tuổi, tất nhiên cũng lớn hơn Ninh Kỵ vài tuổi.
Ninh Kỵ đung đưa chân trên sofa rồi ngồi vắt chân: "Chạy lung tung cái gì chứ, em ở nhà bạn mà."
"Tối nay bọn em sẽ chơi game mới, chơi tới năm giờ sáng luôn."
Nghe hết lời càu nhàu trong điện thoại, Ninh Kỵ tắt máy, vứt điện thoại sang một bên, nằm sấp trên sofa rồi nghiêng đầu tò mò trò chuyện với Yến Tùy: "Trước đây ông nội của anh sống ở đây hả?"
Yến Tùy cởi găng tay dùng một lần ra, trong mắt mang ý cười: "Ừm, ông nội của tôi từng sống ở thành phố Tuyền một thời gian. Ông rất thích nơi này nên mua vài căn nhà để dưỡng già, ông cũng ở đây lâu nhất."
"Sau khi ông mất, tôi chuyển từ thành phố Tân về đây."
Ninh Kỵ nghiêng đầu nghe chăm chú y như một chú mèo con.
Mèo con thở dài: "Thảo nào anh không muốn về thành phố Tân."
Mèo con lại lo lắng hỏi: "Lúc anh về đó đợt nghỉ đông, bọn họ bắt nạt anh thế nào?"
Yến Tùy đổ đĩa tôm hùm đất đã bóc vào mì gà cay nóng hổi rồi trộn vài lần: "Như trước, về thành phố Tân thì không có ai thèm để ý đến tôi."
Dù sao chỉ cần Yến Khải Hàn nói chuyện với hắn một lần là phải nhập viện một lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!