Chương 45: (Vô Đề)

"Cục cưng~ Cục cưng~"

"Cục cưng, tớ chết rồi~ mau giúp tớ giết nó đi cục cưng~"

Ở phòng khách, mấy cậu con trai cười ngả nghiêng. Ninh Kỵ đỏ tai, cau mặt đá một cái vào Triệu Húc đang cầm tay cầm chơi game.

Triệu Húc nằm ngửa trên thảm trước ghế sofa cười lăn lộn, "Wow, mấy cậu có biết không, nó còn định tặng cái mô hình đó cho Yến Tùy nữa đấy."

"Đúng rồi, chính là cái mô hình mà lần trước Dật Phi chạm vào rồi bị nó đấm hai cú ấy, người ta vừa đến là nó hỏi ngay____"

Triệu Húc bóp giọng bắt chước y hệt: "Anh có thích không? Thích thì tôi tặng cho anh nhé?"

"Ninh Kỵ, sao lúc chơi game với anh cậu không gán thẻ cặp đôi cho anh vậy?"

"Phải rồi, sao không gán thẻ cặp đôi với Dật Phi, chơi với tụi này thì lại không gọi tụi này là cục cưng?"

Ninh Kỵ đá phát cho mỗi người một phát. Dật Phi cười to, "Trời ơi, thật là trời đổ mưa máu rồi, cậu lại gọi Yến Tùy là cục cưng?"

Đường Dật Phi, ở nhà kế bên cậu, cấp 3 học cùng khối nhưng khác lớp, thường xuyên qua lớp chơi nên biết rõ Ninh Kỵ hay lén giơ ngón giữa với Yến Tùy.

Ninh Kỵ nhăn mặt, "Gì mà cục cưng, em có gọi anh ấy là cục cưng đâu, chỉ là lúc chơi game trêu đối thủ chút thôi mà."

Triệu Húc: "Có khi là cả tụi này cũng bị trêu theo nữa phải không?"

Ninh Kỵ: "Nói thêm câu nữa là em kể với dì Triệu việc anh bí mật lập ban nhạc trong năm nay đấy."

Triệu Húc tặc lưỡi, "Ninh Tiểu Kỵ, vì người yêu mới mà phản bội người yêu cũ à?"

Ninh Kỵ ném quả cầu len mà mèo con hay chơi về phía Triệu Húc, "Cút đi, yêu đương cái gì."

Rồi cậu lại gọi điện cho Yến Tùy.

Trong phòng khách, Triệu Húc và Đường Dật Phi đang gảy đàn guitar, tiếng đàn vang lên trong trẻo vui tai. Bọn họ vừa chơi vừa hát mấy bài tình ca ngọt ngào mà không thấy chán hướng về phía Ninh Kỵ.

"Cậu đang tụ tập với bạn đúng không?"

Ninh Kỵ: "Không cần để ý họ, bọn họ đến nhà tôi để viết nhạc."

Triệu Húc thích âm nhạc, từ thời cấp 3 đã có ý định lập ban nhạc nhưng gia đình lại cho rằng đó là chuyện không đàng hoàng. Guitar và bản nhạc của Triệu Húc đều để trong phòng Ninh Kỵ, mỗi khi nghỉ học thì bọn họ lại tụ tập ở nhà Ninh Kỵ để sáng tác nhạc.

Ninh Kỵ nằm úp trên giường, "Anh muốn xem mèo con không? Tôi chụp cho tụi nó nhiều ảnh lắm."

Yến Tùy: "Có ảnh của cậu không?"

Ninh Kỵ: "Hả? Sao lại cần ảnh tôi?"

Bên đầu dây bên kia, giọng của Yến Tùy nghe hơi mơ hồ, "Muốn nhìn, cảm giác lâu rồi không gặp cậu."

Đôi tai của Ninh Kỵ giật giật. Cậu ngồi dậy, mặt hơi nóng bừng. Cậu nghe câu đó thì thấy dính dính khó chịu____ giống hệt mấy câu mà Cao Tinh và bạn gái hay gọi điện nói chuyện với nhau trong ký túc xá.

Cậu nói: "Kỳ ghê, đừng nói mấy câu như vậy nữa."

Yến Tùy xin lỗi: "Ừm, xin lỗi, tôi không cố ý nói vậy, chỉ là thấy lâu rồi không gặp nhau."

Ninh Kỵ: "Không sao."

Cậu lại hỏi: "Yến Tùy, anh và bạn của anh ở chung cũng như vậy sao?"

Giọng bên kia như lùi xa hơn, có vẻ Yến Tùy để điện thoại ra xa. Cậu nghe thấy có người nhỏ giọng nhắc: "Sắp bắt đầu rồi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!