Trong ấn tượng của người nhà họ Yến, Yến Tùy luôn là đứa con xuất chúng, được ông nội vô cùng yêu quý, từ nhỏ đã được bồi dưỡng như người thừa kế.
Tính cách lại trầm ổn, tính khí cũng cực kỳ tốt, không tranh không giành. Năm ông nội qua đời, hắn chủ động xin chuyển trường, rời khỏi nhà họ Yến, nhường lại không gian để một nhà ba người Yến Khải Hàn diễn vở kịch gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Kết quả là vừa mới lên đại học thì bàn ăn đã bị lật, cả đại sảnh cũng bị đập nát, mồm mép bén như dao, cười tươi đứng giữa đống lộn xộn nước nôi tứ tung. Bắt đầu tranh rồi cũng bắt đầu giành.
Trên ghế sofa, Giang Uyển Nghi ôm đứa con đang gào khóc nức nở, vành mắt đỏ hoe. Yến Khải Hàn thì đau lòng khôn xiết, nổi giận quát Yến Tùy: "Cho mày đi du học cũng là vì muốn tốt cho mày thôi!"
Lúc học cấp 3 không phải còn chủ động đề nghị chuyển trường về thành phố Tuyền sao?
Ấn tượng từ trước đến nay của Yến Khải Hàn về đứa con trai lớn đều là như vậy___ quá mức ưu tú nhưng lại chẳng có dã tâm gì, đối diện với chuyện gì cũng hờ hững.
Lồng ngực của Yến Khải Hàn phập phồng mấy cái, sắc mặt vô cùng nặng nề: "Nếu bây giờ con đồng ý đi du học, chuyện con thích con trai, cha có thể coi như chưa từng xảy ra. Sau này nhà họ Yến vẫn có phần của con..."
Lời còn chưa dứt đã bị ngắt lời.
"Không cần."
Chàng trai mặc áo khoác đen cắt ngang, nhìn Yến Khải Hàn cùng vợ con được ông che chở sau lưng, hắn mỉm cười nói: "Thứ nên thuộc về con, con sẽ không để thiếu dù chỉ là một xu."
"Thứ không nên thuộc về con, con sẽ đoạt lấy không để sót dù chỉ là một đồng."
Trước kia không có ai cần bảo vệ, sống buông thả giữa đời, buông bỏ những quyền lợi có cũng được không có cũng chẳng sao, đối với mọi thứ đều chẳng để tâm.
Không để tâm việc học cấp 3 ở thành phố Tuyền, không để tâm chuyện đi du học, không để tâm những âm mưu thủ đoạn thối nát đến tận cùng kia.
Nhưng giờ đây, người bản thân thích đã trở thành điểm tựa trong cuộc đời hắn___ là điểm tựa duy nhất, không thể nhân nhượng, cần phải được che chở.
Sao hắn có thể nhượng bộ được nữa.
Hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.....
"Mày không được leo lên giường."
Điểm tựa nào đó đang nằm trên giường, bế con mèo nhỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Chân bẩn, tay cũng bẩn, không được lên giường."
Con mèo tam thể xinh xắn nghiêng đầu, kêu "meo~" một tiếng mềm nhũn với cậu.
Điểm tựa nào đó: "Cho mày nằm một phút thôi đấy."
Năm phút sau, Ninh Kỵ nằm sấp trên gối chơi điện thoại. Con mèo lông mềm như nhung nằm cạnh cậu, tứ chi xoãi ra, cái đuôi mềm mượt thỉnh thoảng lại cọ lên mặt cậu.
Ninh Ký nghiêng đầu, dùng đầu ngón tay móc lấy cái đuôi bông mềm. Cậu nghĩ bụng___ chẳng trách lúc cậu biến thành mèo, Yến Tùy lại thích nghịch đuôi của cậu đến vậy.
Đúng là vui thật.
Vừa nghĩ đến Yến Tùy, Ninh Kỵ lại gửi tin nhắn cho hắn, hỏi đang làm gì.
Nghe Tề Lan nói, cha ruột và mẹ kế của Yến Tùy không phải là dạng dễ đối phó. Năm lớp 11, Yến Tùy chuyển trường không chỉ vì ông nội qua đời mà còn do mẹ kế giật dây.
Ân oán trong nhà giàu đúng là không thể xem thường được.
Trong đầu Ninh Kỵ lóe lên đủ loại tình tiết máu chó trong phim truyền hình. Cậu không nhịn được, mang theo chút lo lắng gửi thêm một tin nữa cho Yến Tùy, sợ hắn quay về nhà họ Yến sẽ bị cả nhà bắt nạt.
Tại nhà họ Yến, phòng ăn và phòng khách đầy rẫy tàn tích. Yến Tùy vừa gọi điện cho bác sĩ riêng của nhà họ Yến dặn đưa Yến Khải Hàn
- đang nằm trên ghế sofa thở hổn hển
- đến bệnh viện, vừa bảo quản gia đưa thằng nhóc mập đang gào khóc như ma hú quỷ kêu trên sàn nhà lên lầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!