Hai ngày trước kỳ nghỉ Tết Dương lịch, Ninh Kỵ cùng bạn cùng phòng tụ họp đi ăn một bữa.
Quán lẩu náo nhiệt, mấy người Cao Tinh cứ nhao nhao đòi Ninh Kỵ phải bao, còn đấm vai cậu, "Bữa này em nhất định phải mời đấy!"
"Thằng nhóc này, khỏi ốm xong bao lâu rồi mà không đi chơi với bọn anh hả?"
"Chơi game thì ghép đôi với người khác, mời em còn chẳng thấy phản hồi..."
Ninh Kỵ cười cười giơ tay đầu hàng: "Em mời em mời, bữa này em mời."
Lý Tường khoác vai cậu, hứng khởi hỏi: "Nói thật đi, em yêu đương rồi đúng không?"
Ninh Kỵ cởi áo khoác, để lộ chiếc áo hoodie cổ chữ V màu trắng: "Em chưa yêu."
Lý Tường nhướng mày cao, tỏ vẻ không tin: "Chưa yêu? Chưa yêu mà ngày nào cũng bận rộn thế hả?"
Cao Tinh bắt đầu tra sổ nợ: "Tuần trước, cuối tuần rủ đi hát, gọi điện cho em thì em bảo bận, bận gì cơ?"
Ninh Kỵ nhún vai: "Thật sự bận mà, em đến thư viện ôn bài với Yến Tùy. Thứ hai lớp của anh ấy có môn thi."
Cao Tinh: "Tuần trước nữa hẹn thứ sáu không có tiết thì đi net cày thâu đêm, sao em không đi?"
Ninh Kỵ: "Em đi xem phim với Yến Tùy rồi, phim nghệ thuật chiếu đúng một ngày, mà lại đúng 8 giờ tối."
Cao Tinh và Lý Tường nhìn nhau, nghẹn lời: "Dạo này quan hệ của hai người tốt đến thế cơ à?"
Ninh Kỵ nghĩ một chút, hình như dạo này quan hệ của cậu và Yến Tùy đúng là tốt thật..
Tốt đến mức vài hôm trước còn ngủ chung một giường, mà cậu khi tốt nghiệp cấp 3 đi du lịch với mấy anh em chí cốt còn chẳng ngủ cùng giường.
Tết Dương lịch này còn định đưa Yến Tùy về nhà ăn cơm nữa cơ.
Cao Tinh nhặt một sợi lông mèo trên vai cậu, cảm khái: "Em mặc đồ của cậu ta à?"
Ninh Kỵ vừa ăn dưa lưới vừa hỏi: "Sao anh biết vậy?"
Cao Tinh: "Không phải chính em từng bảo chỉ có cậu ta mới mặc mấy cái đồ làm màu thế này vào mùa đông à?"
Ninh Kỵ bị chính lời nói năm xưa của mình đâm ngược. Cậu ho khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn chiếc áo hoodie cổ chữ V từng bị mình gọi là 'làm màu' – cổ áo rộng mở, để lộ xương quai xanh.
Trước kia Yến Tùy còn hay phối thêm phụ kiện trên phần xương hở ra ấy, cổ áo mảnh kết hợp cùng trang sức bạc nhìn rất có gu.
Ninh Kỵ có dáng người gầy, với Yến Tùy thì cái áo này chỉ hở chút cổ còn mặc lên người cậu lại rộng thùng thình, để lộ nguyên mảng xương quai xanh trắng trẻo.
"Em bị dính lông mèo lên áo nên mượn anh ấy một cái, thật ra cũng không đến mức làm màu quá." Ninh Kỵ nuốt miếng dưa lưới.
Ăn xong, Ninh Kỵ đi vệ sinh. Lúc cậu quay lại thì thấy mấy người Cao Tinh đã tính tiền, còn kéo cậu đi hát.
Ninh Kỵ theo thói quen nhắn tin báo cáo hành trình với Yến Tùy.
Họ đến một quán KTV quen thuộc. Ninh Kỵ ngồi trong góc, không quá hứng thú với hát hò, thỉnh thoảng bị Cao Tinh khoác vai kéo lên mới hát vài câu.
Trong phòng hát vang lên tiếng gào rú thảm thiết suốt hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng, micro được đặt xuống bàn đá cẩm thạch, Lý Tường bắt đầu sầu não nhớ lại mối tình đầu hồi cấp 3. Cao Tinh cũng ngồi bên cạnh tiếc nuối cho cuộc tình đơn phương chưa kịp bắt đầu của mình.
Trong phòng chỉ còn Ninh Kỵ là chưa có người yêu, cũng chẳng có quá khứ tình cảm hay crush nào để than thở. Cậu ngồi trên ghế sofa, vừa vỗ vai Lý Tường lại vỗ vai Cao Tinh, an ủi không ngừng.
Cao Tinh cảm động quay sang: "Còn may là có em út."
Em út gật đầu đầy nghiêm túc, đúng lúc ấy điện thoại bật lên thông báo có cuộc gọi video.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!