Chương 37: (Vô Đề)

Cuối tháng 12, Ninh Kỵ tháo bột. Chỗ gãy xương dần hồi phục đủ để có thể đi lại, cậu không còn phải ngày nào cũng ngồi xe lăn lắc lư đến trường nữa.

Hai con mèo suốt ngày ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ, hoặc ngủ rồi ăn. Thỉnh thoảng bọn nó lại chạy vào phòng của Ninh Kỵ, giả vờ mè nheo dễ thương, nghiêng đầu, nằm ngửa bụng ra để bảo cậu mở hộp đồ ăn cho bọn nó ăn.

Ninh Kỵ mở hộp đồ ăn, nhìn hai con mèo khò khè liế. m hộp. Chẳng ai nghĩ rằng hai con mèo ấy không chỉ có thể biến thành người mà còn có thể khiến người biến thành mèo.

Cứ như những chuyện trước đây chỉ là một giấc mơ vậy.

Ngày Ninh Kỵ có thể đi lại được, cậu vô cùng vui vẻ____ vì cậu cảm thấy trong suốt thời gian bị thương đã làm phiền Yến Tùy không ít.

Mỗi lần đến trường, Yến Tùy đều phải dìu cậu lên xe, cất xe lăn vào cốp rồi chở cậu đến lớp. Hai người không học chung lớp nên có lúc lịch học không trùng nhau, dù vậy Yến Tùy vẫn luôn dậy sớm đưa cậu đến lớp.

Để cảm ơn Yến Tùy, Ninh Kỵ chủ động đề nghị mời hắn đi ăn.

Cậu suy nghĩ về thói quen ăn mặc, sinh hoạt của anh chàng đại thiếu gia này, đặc biệt chọn một nhà hàng Pháp khá đắt tiền rồi đặt chỗ và gửi địa chỉ cho Yến Tùy, nói là mời đi ăn.

Khi Yến Tùy nhìn thấy nhà hàng, sắc mặt của hắn thoáng có chút khó tả. Hắn cảm thấy hơi lạ, nhìn điện thoại rồi lại nhìn cậu, sau đó nhướn mày lên hỏi đi hỏi lại vài lần: "Chắc chắn là đến nhà hàng này ăn sao?"

Ninh Kỵ nghĩ là do nhà hàng quá đắt đỏ nên tự mãn trong lòng. Cậu ngẩng cao đầu, nói một cách kiêu ngạo: "Chắc chắn, chắc chắn."

Tháng trước cậu đã không mua giày thể thao hay nạp tiền chơi game, dành dụm hết tiền để mời thiếu gia nhà họ Yến ăn một bữa thật ngon.

Đến ngày đi ăn, Ninh Kỵ mới hiểu vì sao lúc đó Yến Tùy lại hỏi cậu mấy lần với vẻ mặt khó tả như vậy.

Dưới tấm khăn trải bàn màu sâm panh là miếng lót đĩa tròn bằng lụa bóng màu đỏ rượu Burgundy. Ở giữa bàn ăn đặt một bình hoa ba tầng bằng bạc cổ điển thấp và rộng, trong đó cắm lưa thưa vài đóa hồng David Austin màu hồng nhạt đang nở rộ với cánh hoa óng ánh như được phủ một lớp ngọc trai.

Phía trên bên trái đĩa ăn cắm một nụ hồng chưa nở, trên nụ hoa rủ xuống một dải ruy băng lụa viết tay bằng tiếng Pháp. Bên cạnh đĩa sứ chạm nổi màu kem là một đống cánh hoa hồng được rải thành hình trái tim vô cùng lộng lẫy.

Ninh Kỵ: "..."

Cậu mặc chiếc áo hoodie màu trắng ngà, trên áo còn in hình chuột Mickey. Ninh Kỵ ngồi không yên, giống như dưới mông có đinh vậy. Cậu lắp bắp nói: "Đây là nhà hàng dành cho các cặp tình nhân à?"

Yến Tùy vô tội gật đầu: "Đúng rồi, tôi hỏi mấy lần rồi mà. Cậu bảo chắc chắn chọn nhà hàng này còn gì."

Ninh Kỵ dựng cái thực đơn dày cộp lên che gần hết mặt, nản lòng thốt ra bằng giọng thì thầm:

"Sao anh không nói cho tôi biết rằng đây là nhà hàng dành cho các cặp đôi?"

Khuôn mặt của Yến Tùy càng vô tội hơn: "Tôi tưởng cậu biết rồi."

Ninh Kỵ: "???"

Cậu biết là nhà hàng dành cho các cặp tình nhân mà còn dẫn người đến ăn?! Đầu óc của cậu có vấn đề chắc?

Ninh Kỵ nhìn quanh, toàn bộ nhà hàng đều là các cặp đôi hẹn hò. Người phục vụ còn mỉm cười đứng đó chờ họ gọi món.

Thực đơn có hai bản Trung

- Pháp, Ninh Kỵ không lật thêm, cố tỏ ra bình tĩnh gọi một món ở phần tiếng Pháp. Thấy người phục vụ đi rồi cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu chưa từng dẫn con gái đến nhà hàng tình nhân à?" Yến Tùy ung dung chống cằm, mắt đầy ý cười nhìn cậu.

Ninh Kỵ lắc đầu: "Chưa."

Yến Tùy hỏi tiếp: "Cả hẹn hò cũng chưa?"

Ninh Kỵ hỏi lại hắn: "Anh thường dẫn con gái đến nhà hàng này hẹn hò à?"

Yến Tùy: "Không, tôi biết một ít tiếng Pháp thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!