Chương 36: (Vô Đề)

"Hình như Tiểu Tùy không muốn ra nước ngoài cho lắm. Lần trước gọi điện cho nó, vừa nói đến chuyện này, mới nói được mấy câu mà nó đã cúp máy rồi."

Trong phòng ngủ nhà họ Yến, ánh đèn từ cái đèn cây đứng lọt qua khe chụp đèn, chiếu lên tường một lớp sáng dịu dàng và ấm áp.

Người phụ nữ ngồi trước bàn trang điểm mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng. Những ngón tay mềm mại như hành non khẽ cầm lấy chiếc lược sừng trâu bạc*.

(*sừng của con trâu trắng. Trâu có màu lông trắng như màu trắng bạc nên gọi là trâu bạc)

Bà hơi nhíu mày, vừa chải mái tóc dài đen mượt vừa quay đầu lại nói với vẻ lo lắng: "Có phải Tiểu Tùy cảm thấy chúng ta quản nhiều quá không?"

Người đàn ông trung niên đang ngồi tựa vào đầu giường nhăn mày, có phần không vui: "Nó nói em quản nhiều quá à?"

Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng: "Không, chỉ là em cảm thấy hình như Tiểu Tùy không muốn ra nước ngoài."

Bà đứng dậy, ngồi xuống mép giường, giọng điệu nhẹ nhàng: "Lúc ông cụ mất đã để lại cho Tiểu Tùy không ít cổ phần, còn Tiểu Minh thì không có. Em nghĩ Tiểu Tùy không ra nước ngoài cũng tốt. Nó học tài chính, sau này tiếp quản công ty của anh cũng tiện..."

Yến Khải Hàn ngồi trên giường càng nhíu mày, ngay cả quyển sách đang cầm trên tay cũng đặt xuống. Ông trấn an: "Em nói gì vậy? Em biết mà, anh vẫn thương con của chúng ta nhất."

"Trác Minh không thua gì anh trai nó là Yến Tùy cả. Hồi trước Yến Tùy mới vào đại học còn nói sẽ đi du học, mấy hôm nữa anh sẽ gọi điện cho nó."

Người phụ nữ dựa vào lòng ông, dịu giọng: "Có lẽ là con đã lớn, có suy nghĩ riêng, làm cha mẹ cũng không nên can thiệp quá nhiều."

Yến Khải Hàn nheo mắt, nghe vợ nói: "Nó có thể có suy nghĩ gì? Khi xưa ông cụ để lại nhiều cổ phần như thế cho nó, chẳng lẽ là để sau này nó tranh giành công ty với chính em trai mình sao..."

Khi ly hôn với vợ cũ, ông từng làm ầm ĩ đến mức rất khó coi. Từ đó ông cũng sinh ra thành kiến với đứa con mà vợ cũ để lại. Nhưng ông cụ lại rất thương đứa nhỏ này, trước khi qua đời còn lập di chúc để lại không ít cổ phần cho Yến Tùy.

Yến Khải Hàn nói: "Thời gian tới anh sẽ đích thân gọi điện cho nó, nói chuyện cho rõ."

...

"Nước đủ nóng chưa?"

Trong phòng tắm, Ninh Kỵ ngồi trên xe lăn cúi đầu trước bồn tắm còn Yến Tùy thì xắn tay áo, cầm vòi sen có phần vụng về xả nước lên đầu cậu.

Ninh Kỵ lẩm bẩm: "Hơi lạnh."

Yến Tùy điều chỉnh nhiệt độ: "Vậy thế này được chưa?"

Ninh Kỵ híp mắt lại, cảm thấy dễ chịu: "Được rồi, nhiệt độ này ổn."

Sau khi làm ướt tóc, Yến Tùy bóp ít dầu gội ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc đen của Ninh Kỵ, tạo ra từng đợt bọt trắng bông xù.

Đây là lần đầu tiên Yến Tùy gội đầu cho người khác nên động tác còn khá vụng về. Hắn không phát hiện ra vài dòng nước đã trượt theo cổ Ninh Kỵ chảy vào cổ áo và làm ướt cả áo thun.

Ninh Kỵ cảm thấy phần ngực ngưa ngứa vì bị nước chảy xuống. Cậu bèn dùng tay không bị thương kéo cổ áo cọ cọ một chút.

Tuy ban đầu động tác của Yến Tùy có chút lóng ngóng nhưng sau đó cũng dần dần nắm được cách làm. Đầu ngón tay của hắn ấn từ huyệt thái dương dọc xuống sau gáy, làm người ta thoải mái muốn rên lên.

Ninh Kỵ chẳng khác gì một chú mèo con đang được v**t v* đầu, lim dim mắt tận hưởng. Đến khi xả sạch bọt trên đầu, cậu vẫn còn lưu luyến hỏi: "Gội xong rồi à?"

Yến Tùy lấy khăn lau tóc cho cậu: "Gội xong rồi."

Sau đó hắn dùng máy sấy tóc sấy sơ, đầu ngón tay lùa vào từng lọn tóc mềm mại phồng nhẹ của Ninh Kỵ. Hắn thấy Ninh Kỵ nghiêng đầu chỉ vào tai: "Cả tai nữa."

Cậu nói: "Hình như lúc nãy có nước chảy vào trong rồi."

Yến Tùy giảm một nấc độ gió của máy sấy, đợi tiếng ồn nhỏ bớt rồi mới đưa máy đến bên tai Ninh Kỵ, đồng thời nhẹ nhàng dùng tay xoa tai cho cậu.

Sấy được một lúc, Ninh Kỵ bật cười né tránh, giống hệt mèo con bị nước dính vào tai, lắc mạnh đầu vài cái như muốn hất nước đi: "Thôi, hơi nhột, khỏi sấy nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!