Chương 29: (Vô Đề)

Ninh Kỵ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

Cuối cùng, giữa những tiếng 'Tiểu Ninh' vang lên không ngừng, cậu mơ mơ hồ hồ ngồi ăn cơm cùng đám bạn của Yến Tùy.

Có lẽ vì bạn bè của Yến Tùy quá nhiệt tình nên cậu không thấy khó chịu chút nào, ngược lại cậu còn vô cùng hào hứng hóng hớt mấy câu chuyện bát quái mà Tề Lan và mấy người kia thì thầm kể về Yến Tùy. Đôi tai của cậu vểnh cao, nghe vô cùng chăm chú.

Yến Tùy đang đứng bên bàn bếp xử lý cá tuyết lấy từ trong tủ lạnh. Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn nhóm người đang trò chuyện rôm rả ở bàn ăn, không biết họ nói cái gì mà hăng đến thế.

Tề Lan nói: "Thật đấy, hồi đầu tôi cũng chẳng muốn chơi với cậu ấy đâu. Cậu nghĩ xem, lần nào cũng đứng nhất, mỗi lần tôi bị ông già đánh đều bị lôi ra so: 'Sao con không học Yến Tùy chút đi!'"

Nói xong, cậu ta ngả người ra ghế, vừa cười vừa chỉ từng người một đang ngồi quanh bàn: "Cậu hỏi thử xem, trong cái đám này có ai hồi nhỏ từng bị đánh mà chưa nghe nhắc tới cái tên Yến Tùy không?"

Cả bọn lập tức phá lên cười.

Tề Lan quay sang hỏi Ninh Kỵ có phải hồi cấp ba cũng gặp phải Yến Tùy như vậy không.

Ninh Kỵ lắc đầu, thành thật nói bản thân lần nào cũng đứng nhất, từ nhỏ tới lớn toàn là 'con nhà người ta' trong truyền thuyết.

Danh hiệu 'thần đồng nhỏ' quả nhiên không hề sai.

Tề Lan sững người, gãi đầu đánh giá Ninh Kỵ từ trên xuống dưới rồi bảo cậu chắc không khiến người ta ghét như Yến Tùy.

Họ hỏi Ninh Kỵ và Yến Tùy quen nhau từ bao giờ. Nghe cậu nói là quen từ cấp ba, cả nhóm lập tức phấn khích, vây lấy cậu hỏi:

"Cấp ba à? Sau khi Yến Tùy chuyển tới trường trung học ở thành phố Tuyền thì cứ kể suốt về một người cực kỳ đáng ghét. Ba ngày hai bữa lại lôi ra nói, bảo cái người đó lúc nào cũng ngẩng cao đầu như con lừa nhỏ bướng bỉnh. Sinh nhật năm nào Yến Tùy cũng ước cho đối thủ một mất một còn đó không cao lên nổi."

Ninh Kỵ: "?"

Tề Lan cười ngặt nghẽo: "Cậu ấy còn nói lần nào gặp thì người đó cũng trợn mắt nhìn cậu ấy, cứ như quả pháo vậy, động phát là nổ. Suốt ngày hùng hổ đâm đầu vào mọi thứ, ha ha ha ha!"

Họ hỏi Ninh Kỵ có biết người đó là ai không.

Ninh Kỵ suy nghĩ một chút rồi chân thành đáp: "Nếu đoán không sai thì chắc quả pháo đó là tôi."

Không khí bỗng chốc lạnh ngắt như tờ.

Yến Tùy xử lý xong cá tuyết, bưng khay đi tới bàn ăn. Ban đầu hắn còn lo Tề Lan và đám bạn nói mấy câu linh tinh, quấn lấy Ninh Kỵ hỏi hoài không dứt. Kết quả vừa kéo ghế ra ngồi thì phát hiện đám bạn yên lặng như gà, như thể bị ai bấm nút 'tắt tiếng'.

Hắn hơi nghi hoặc. Lúc rót đồ uống thì ghé sát tai Ninh Kỵ hỏi nhỏ: "Bọn họ bị sao thế?"

Ninh Kỵ thành thật lắc đầu, ghé lại thì thầm vào tai hắn: "Không biết nữa, tôi nói tôi lúc cấp ba tên là Ninh Kỵ, là đối thủ không đội trời chung của anh, thế là họ im hết."

Yến Tùy: "..."

Trong lúc ăn cơm, đám Tề Lan mới từ từ 'sống lại', cố gắng moi móc ký ức để lấy lòng Ninh Kỵ. Bọn họ nói thật ra hồi cấp ba Yến Tùy cũng từng khen Ninh Kỵ đấy, khen cậu thông minh, dễ thương, còn nói trong cơ thể nhỏ bé kia chứa đựng sức mạnh vô biên...

Cả bọn nói trời nói biển cho đến khi Ninh Kỵ đặt đũa xuống, thành thật bảo: "Tôi biết mà."

Đám người Tề Lan: "?!"

Trong lúc nói chuyện, Ninh Kỵ thuận tay dời đĩa tôm hùm cung bảo và cá mú sốt ớt khỏi chỗ của Yến Tùy, nói Yến Tùy không ăn được cay.

Đám người Tề Lan: "?"

Sao họ không nhớ là Yến Tùy không ăn được cay nhỉ? Rõ ràng từ sau khi chuyển trường, hắn đã quen với khẩu vị của thành phố Tuyền rồi mà?

Yến Tùy mang vẻ mặt bình thản. Đối mặt với ánh mắt đầy nghi ngờ của mấy người kia, hắn chỉ lẳng lặng ngẩng đầu lên, tỏ vẻ vô cùng vô tội, ra dáng bản thân là người không ăn được cay.

Ăn được nửa bữa, một món ăn kết hợp ẩm thực tên là 'bào ngư sốt dầu đỏ kết hợp gan ngỗng' bị cả nhóm chê tơi tả. Tề Lan nhận xét mùi vị còn không bằng mấy món 'cơm Tây' mà Đường Lỗi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!