Hai giờ sáng.
Ninh Kỵ sau khi tiễn đám Tề Lan về thì ngủ say như chết, bên tai lờ mờ nghe thấy ai đó đang gọi tên mình. Cậu lầm bầm mấy câu rồi trở mình tiếp tục ngủ.
Cậu mơ thấy một giấc mơ rất tuyệt, mơ thấy bản thân hồi cấp ba cao hẳn lên một mét tám, còn cao hơn Yến Tùy nửa cái đầu. Sáng thứ hai chào cờ, cậu đứng sau Yến Tùy, coi đầu của Yến Tùy như bóng cao su mà đập.
Đang đập vui vẻ thì Ninh Kỵ chợt nghĩ ra gì đó, cậu giật mình tỉnh giấc giữa mộng đẹp.
Ninh Kỵ bật dậy ngồi trên giường như thể gập bụng, bên tai vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng động, chỉ là âm thanh yếu ớt như sắp tắt, nhỏ hơn rất nhiều.
Giữa đêm hôm khuya khoắt nghe cũng hơi rợn người.
Không đúng.
Ninh Kỵ hất tung chăn chạy về phía phòng ngủ chính, hớt hải vặn tay nắm. 'Tách' một tiếng bật đèn lên, cậu thấy chàng trai trên giường đang co rúm người, mồ hôi đầy đầu. Đối phương nghe thấy âm thanh thì khó nhọc ngẩng đầu lên, gằn từng chữ qua kẽ răng: "Còng tay..."
Yến Tùy đã nhịn nửa đêm, mặt mày đau đớn: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Ninh Kỵ: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết nửa đêm anh sẽ đổi lại." Vừa nói cậu vừa vội lấy chìa khóa mở cái còng tay tình thú ra.
Yến Tùy nhịn đến mức hai chân run rẩy, hắn mang cái đầu đầy mồ hôi lao vào nhà vệ sinh.
Phải rất lâu sau hắn mới từ nhà vệ sinh đi ra.
Ninh Kỵ ho khan mấy tiếng, có chút chột dạ. Cậu len lén liếc xuống nửa th*n d*** của Yến Tùy, "Cái đó... nhịn lâu quá dễ bị ảnh hưởng đó."
Giọng điệu của cậu đầy quan tâm, ý là muốn hỏi xem Yến Tùy có nhịn ra 'sự cố' gì không.
Yến Tùy đen mặt, không nói lời nào.
Thấy Yến Tùy im lặng, Ninh Kỵ giật mình: "Thật sự có vấn đề rồi à? Không tiểu được nữa hả?"
Yến Tùy vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn cậu đầy kỳ quái.
Trong lòng Ninh Kỵ bắt đầu lo lắng. Cậu lại lén liếc xuống nửa người dưới của Yến Tùy lần nữa.
Cậu vốn là người rất công bằng và nghĩa khí. Thấy Yến Tùy bị mình hại thảm như thế, cậu bèn cắn răng đề nghị để Yến Tùy còng tay cậu một lần, không để đối phương chịu thiệt.
Khi nói câu đó, cậu còn giơ tay lên, 'tách' một tiếng tự còng tay trái mình lại, ra vẻ mình là anh em tốt, không thể để bạn mình thiệt thòi.
Yến Tùy: "."
Hắn nói: "Ninh Kỵ, tôi từng bảo cậu đừng có lấy cái này ra chơi bậy rồi đúng không?"
Ninh Kỵ: "Ờm, anh từng nói rồi mà."
Yến Tùy nhìn dáng vẻ chẳng chút phòng bị của người trước mặt, Trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách Thôi Anh Dịch ở bên Ninh Kỵ lâu vậy mà vẫn chưa bị phát hiện.
Hắn li. ếm nhẹ răng nanh giờ đã bớt sắc nhọn, cảm thấy Ninh Kỵ quá ngây thơ. Có lẽ hắn nên dạy cho cậu một bài học.
Yến Tùy bỗng nhào người đè lên Ninh Kỵ, tay kia cầm lấy chiếc còng tình thú, nửa quỳ trên giường, đầu gối tách hai chân của Ninh Kỵ ra, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Ninh Kỵ ngả ra giường chẳng hề hay biết. Cậu nghiêng đầu nhìn hắn đầy khó hiểu, giống như vẫn chưa phản ứng lại. Nhưng một lúc sau, cậu cho rằng Yến Tùy định 'trả đũa' nên bèn chủ động đưa tay kia ra.
Yến Tùy nheo mắt lại, càng ép sát, sát đến mức gần chạm vào mũi của Ninh Kỵ. Hơi thở nóng rực giao nhau, hoàn toàn vượt qua giới hạn xã giao.
Không khí bỗng chốc đặc quánh lại.
Yết hầu của Yến Tùy khẽ trượt vài cái, hơi thở cũng nặng hơn, chỉ thấy tư thế này quá mức mờ ám, chẳng khác nào đoạn dạo đầu trong mấy bộ phim 'người lớn'.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!