Chương 27: (Vô Đề)

Từng bộ quần áo định đem về nhà giặt trong vali được lấy ra. Bàn chải đánh răng điện, cốc súc miệng, khăn mặt cũng lần lượt được treo lại vào phòng tắm. Mới dọn đến một nửa, chiếc vali vẫn còn đặt giữa phòng khách thì con mèo tam thể đã bắt đầu kêu 'meo meo'.

Con mèo tam thể ở bên trong chiếc biệt thự gỗ ba tầng xa hoa vừa cất tiếng, Ninh Kỵ ngay lập tức trượt một cú như bay tới mở hộp thức ăn mèo, hai tay cung kính dâng lên, thành kính nói: "Anh ơi, có gì thì từ từ nói, đừng giáng lên người em..."

Căn nhà này thực sự sẽ không chịu nổi nếu người sống sót cuối cùng cũng hóa thành mèo nữa đâu.

Con mèo sư tử nằm trên chiếc sofa bọc da thật: "......"

Tiếng thông báo cuộc gọi thoại vang lên từ chiếc điện thoại trong phòng ngủ. Lúc đó Ninh Kỵ đang hòa vitamin và nước vào thức ăn cho mèo tam thể nên không chú ý.

Hầu hạ xong ông mèo lớn, Ninh Kỵ trở lại phòng ngủ cầm điện thoại của Yến Tùy lên xem___ trời sập rồi.

Tài khoản WeChat có tên ghi chú là 'Tề Lan' đã gọi đến hai lần, cộng thêm năm sáu tin nhắn thoại nữa.

Tề Lan: Má ơi, bị bệnh à? Khi nào vậy? Bọn tôi đến thành phố A rồi.

Tề Lan: Nặng không? Địa chỉ là cái cậu gửi mấy hôm trước đúng không? Tôi với bọn Đức Tử sẽ qua gặp cậu.

Đây là tin nhắn gửi từ nửa tiếng trước.

Tin mới nhất là bảy phút trước, Tề Lan nói sắp đến nơi.

Mí mắt của Ninh Kỵ giật không ngừng. Cậu ôm điện thoại chạy ra khỏi phòng ngủ tìm mèo sư tử. Còn chưa kịp nói gì thì tiếng chuông cửa và âm thanh bấm mật mã vang lên 'tít tít'.

Một người một mèo lập tức quay đầu nhìn về phía cửa chính.

Kèm theo tiếng động cơ điện nhẹ 'lạch cạch' khi then khóa rút lại, các linh kiện cơ học trong khóa điện tử được mở ra, cánh cửa kim loại đen lạnh lẽo được ai đó kéo ra.

Có tiếng người trò chuyện vang lên.

"Đúng là mật mã cũ, chưa đổi."

"Sao tự nhiên bị bệnh vậy? Có nói là bệnh gì không?"

"Không rõ, tôi nhắn cho anh Tùy mà không thấy trả lời. Đừng xảy ra chuyện gì đấy nhé, vào xem thử đi..."

Vài thanh niên ăn mặc thời thượng mở cửa, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Ninh Kỵ trong phòng khách. Bọn họ lập tức khựng lại.

Sắc mặt của Ninh Kỵ cứng đờ.

Người đi đầu mặc áo bomber màu nâu sẫm, sau khi ngẩn người thì theo phản xạ nói: "Xin lỗi, chúng tôi vào nhầm nhà rồi."

Cả nhóm vội vàng lùi ra sau, 'cạch' một tiếng đóng cửa lại.

Hai phút sau, như chợt nhận ra điều gì, cả nhóm rón rén mở cửa lần nữa, mặt đối mặt với Ninh Kỵ____ đúng số nhà, đúng mật mã, không nhầm chỗ.

Mèo sư tử: "......"

Khuôn mặt của Ninh Kỵ cứng đờ, cậu gượng cười một cái: "Các anh là bạn của Yến Tùy đúng không? Ha, ha... trước đây anh ấy có nhắc đến mọi người rồi."

"Tôi là bạn đại học của Yến Tùy. Anh ấy bị bệnh, tôi đến chăm sóc một chút."

Cậu mời cả nhóm vào nhà.

Người đi đầu nhìn xuống đôi dép trắng dưới chân Ninh Kỵ rồi lại nhìn đôi dép dùng một lần dưới chân mình. Cậu ta liếc mắt với người bên cạnh, cảm thấy có gì đó không ổn.

Nam sinh trước mặt mặc áo phông cổ tròn màu trắng ngà, quần jeans xanh đã bạc màu nhẹ ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp. Ngũ quan tinh xảo, lông mày và mắt nhướng lên, vừa xinh đẹp vừa sắc sảo.

Tề Lan duỗi tay chọc chọc người bên cạnh, làm mặt quỷ hạ giọng nói: "Có chuyện rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!