Lúc nói rất hùng hồn, nhưng đợi khi nhìn thấy tính khí thô to, hoàn toàn trái ngược với dung mạo thanh cao xuất trần của hắn, Dạ Minh lại không khỏi nảy sinh thoái ý.
"Quân... ta..."
Vật này lớn đến vậy, đã to hơn một nửa cổ tay của y.
Thật sự có thể tiến vào được sao? Sẽ rách mất...
Nhưng rốt cuộc, dù sợ hãi, Dạ Minh vẫn là không nói ra được lời cự tuyệt đối phương.
Một lòng một dạ phối hợp với hắn.
Song, đến khi dị vật bắt đầu đi vào trong huyệt khẩu của mình, y vẫn là đau đến toàn thân run lẩy bẩy.
Sắc mặt vốn hồng nhuận, ngay tức khắc cũng đã tái đi, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Phân thân được vách th1t mềm mại bao lấy, làm toàn thân Quân Du Ninh đều cảm nhận được một cỗ thư sướng.
Rất muốn trực tiếp đem toàn bộ hạ th@n cứng rắn đều tiến nhập vào trong thân thể y, lại không ngừng đòi hỏi.
Chỉ là, nghe thấy tiếng rít khí lạnh của người dưới thân, động tác xâm lược của hắn liền không khỏi ngừng lại, mặc cho phân thân cũng chỉ mới tiến vào được phần đầu.
Bản thân lại khom người, hôn hôn mắt y :"Một lát sẽ hết đau thôi..."
Hắn đem nước mắt của y cuốn lấy.
Vị mặn nơi đầu lưỡi, nhưng lại đau đến tâm can.
Lúc này, hạ th@n của hắn lại không hề chần chừ nữa, dứt khoát tiến vào đến tận cùng, đem tràng đạo triệt để khai mở.
"Hức... đau..." Dạ Minh có cảm giác như bị người dùng kiếm đâm xuyên qua người, đau đến sắp hỏng mất.
Khiến nước mắt s1nh lý của y bắt đầu không khống chế được mà như nước vỡ bờ, không ngừng chảy xuống.
Nơi tương liên giống như đã chảy máu.
Quân Du Ninh chỉ có thể hôn y, hòng giúp y giảm xuống đau khổ.
Bàn tay cũng không nhàn rỗi, bắt đầu vuốt v e, xoa dịu thống khổ trong y.
"Được... được rồi... ngươi động đi..."
Đến khi cảm thấy người dưới thân đã thả lỏng một chút, cũng không còn tỏ ra đau đớn như vậy nữa.
Quân Du Ninh mới chậm rãi luật động, động tác nhẹ nhàng, sợ vô tình lại làm y đau thêm.
Sau đó, ra vào vài lần, kìm nén đến không nhịn nổi nữa, Quân Du Ninh mới bắt đầu tăng nhanh tốc độ cắm rút, mỗi một lần đều dùng đầu của ** *** cọ xát lên điểm mẫn cảm trong huy3t động của y.
"A...ư... không muốn..."
Mỗi một lần ra vào của hắn, đều không ngừng k1ch thích đến dục hỏa của Dạ Minh.
Kh0ái cảm như sóng, không ngừng đem y thôn phệ vào trong.
Dạ Minh cảm thấy linh hồn của mình đều sắp sửa bị đối phương làm bay ra ngoài, đầu óc mê muội, không còn suy nghĩ được nữa.
Tất cả cảm quan lúc này đều đã tụ về nơi bị điên cuồng xâm nhập kia.
Trong phòng, chỉ còn sót lại tiếng kẽo kẹt xê dịch của giường gỗ, cùng với tiếng th ở dốc nặng nề của nam nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!