"Hả?" Còn có chuyện này?
Lục lọi trí nhớ, rất nhanh, Dạ Minh liền từ trong đống ký ức lộn xộn của mình tìm tới chuyện mà Quân Du Ninh nhắc đến.
Hôm qua, bởi vì một vị sư đệ ở ngoại môn thành công độ kiếp Trúc Cơ, nên bọn họ đã tổ chức một buổi tiệc ăn mừng ở hoa lâu.
Nói là tiệc, kỳ thực cũng chỉ có tám người tham gia.
Mà y vừa vặn liền là một trong số đó.
Mặc dù tiệc mừng tổ chức ở thanh lâu.
Nhưng trên thực tế, trái ngược với những người khác, Dạ Minh cũng chỉ đơn thuần uống rượu, ăn uống mà thôi.
Ngay cả bàn tay của những nữ tử ở đó đều chưa từng chạm qua.
Không vì cái gì, chỉ đơn thuần là y ngại bẩn.
Không muốn dùng bàn tay đã chạm vào nữ nhân khác này, đến làm dơ người của sư tỷ mà thôi.
Đối với chuyện này còn có chút ấn tượng, nên Dạ Minh rất mau liền có thể xác định, bản thân đã trọng sinh về năm mười tám tuổi.
Mặc dù có chút muộn, nhưng chí ít vẫn còn chưa đi đến mức tệ hại nhất.
Nâng mắt, thấy Quân Du Ninh tựa hồ vì phát hiện chính mình thất thần mà cau mày lại.
Dạ Minh ngay lập tức liền tỉnh táo, hỏi ngược lại để che giấu sự thất thố của bản thân :"Làm sao ngươi biết được?"
Theo lý mà nói, hắn không có khả năng nhanh như vậy liền biết được tin tức rồi a.
Liếc xéo y một chút, Quân Du Ninh mới chậm chạp từ trong tay áo rút ra một tấm giấy tuyên thành.
Không nói không rằng liền đem nó dán lên trán y, tựa như dán bùa chú phong ấn thi khô trong hí kịch.
Trên trán có chút chua chua, nhưng Dạ Minh đã không quản được nhiều như vậy nữa.
Nhanh chóng đem tờ giấy tháo xuống, bắt đầu đọc.
"Đây là..."
"Giấy nợ thanh lâu đưa tới." Bổ sung thêm vào lời nói ngắt quãng của y, Quân Du Ninh mới lãnh đạm nói tiếp :"Tổng cộng 10050 lượng."
"Cái... cái quái!" Dạ Minh ngay lập tức liền không khống chế được mà nhảy cẫng lên :"Sao lại nhiều như vậy?!!"
Nếu y nhớ không lầm, bọn họ hôm qua giống như cũng chỉ gọi vài bình rượu thường, cùng vài món nhắm mà thôi.
Cùng lắm là có thêm hai ba cô nương nữa.
Làm sao lại đắc đến thế được chứ?
Nhìn thấy bộ dạng cả kinh thất sắc này của y, Quân Du Ninh liền hừ lạnh một tiếng, không rõ ý vị :"Còn phải nhờ ơn của nhị sư huynh đây.
Trong lúc say rượu, đã hào phóng mời danh kỹ đứng đầu Đông Hoang đến diễn tấu."
"1 vạn lượng bạc, chính là trả cho nàng."
Dạ Minh :........................
Mặc dù biết chính mình ham tài háo sắc, nhưng y không ngờ rằng, bản thân lại dám tự đào hố chôn mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!