Edit +Beta: Anky
Mặc dù Tần Trí Viễn là con trai, cháu trai đích tôn hào môn, nhưng địa vị của anh ở Tần gia, lại không vinh quang như người ngoài nghĩ, thậm chí có thể nói là một sự tồn tại lúng túng.
Cho dù hiện thời anh đã trở thành phó chủ tịch của Tần Thị, nhưng số người âm thầm không phục anh, có cả khối người.
Ba mươi năm trước, chuyện thị phi của Đỗ gia chấn động giới danh môn vọng tộc ở thành phố H, lại làm rất nhiều người rớt hỏng cả mắt kính, thậm chí đến hôm nay, vẫn có một vài người biết rõ nội tình, lúc trà dư tửu hậu cũng sẽ đem chuyện này ra nói.
Nhân vật chính trong scandal này, chính là con gái lớn của Đỗ gia Đỗ Liên Cầm và con trai trưởng Tần gia Tần Trọng Dương, cũng chính là ba mẹ của Tần Trí Viễn.
Nói đến chuyện này, Tần Trọng Dương cũng là người bị hại xui xẻo, bởi vì khi đó người cùng ông lưỡng tình tương duyệt, thật ra là Đỗ Liên Trân con gái thứ hai nhà họ Đỗ, hơn nữa hai người đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi, nói cách khác, Đỗ Liên Cầm chính là chị vợ của Tần Trọng Dương.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, trong một lần tụ hội, Tần Trọng Dương và Đỗ Liên Trân cùng lúc say quá chén, đến ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, phát hiện mình và Đỗ Liên Cầm lại ở cùng nhau.
Tình hình lúc đó tuyệt đối có thể dùng mưa to gió lớn để hình dung, sau khi Đỗ Liên Trân biết, kiên quyết muốn chia tay với Tần Trọng Dương, nhưng Tần Trọng Dương thề thốt nói bản thân bị hãm hại, mà Đỗ Liên Cầm lại có vẻ bình tĩnh hơn, bà yêu cầu Tần Trọng Dương chịu trách nhiệm.
Chuyện này dây dưa gần một năm cũng có nhiều biện luận không rõ ràng lắm, từ lúc Đỗ Liên Cầm phát hiện mình mang thai đến khi sinh ra Tần Trí Viễn, thái độ của Tần Trọng Dương vẫn kiên quyết, cự tuyệt chịu trách nhiệm với Đỗ Liên Cầm, người ông muốn cưới, từ đầu đến cuối đều là Đỗ Liên Trân.
Đỗ Liên Cầm tuyệt đối không ngờ rằng, bản thân vắt óc tìm mưu kế, không tiếc trở thành trò cười của giới thượng lưu, thậm chí cắn răng sinh con ra, nhưng cuối cùng trừ bị mang tiếng xấu ra, cái gì cũng không có được, quả thực chính là gà bay trứng vỡ, tiền mất tật mang, nhưng chuyện này có thể oán ai được? Chỉ có thể trách bản thân đã đánh giá cao thủ đoạn của mình, cũng xem nhẹ sự vô tình của người đàn ông.
Một màn khôi hài này, cuối cùng Tần lão gia tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ, Tần Trọng Dương và Đỗ Liên Trân đúng hẹn kết hôn mới hạ màn, nhưng tình tiết đặc sắc cẩu huyết, lại làm cho người ta buôn chuyện say sưa rất nhiều năm.
Tần Trí Viễn sinh ra dưới tình huống phức tạp như vậy, trở thành sự tồn tại vô tội và khó xử nhất, mẹ ruột chỉ coi anh như con cờ để tiến vào Tần gia, nếu đã không vào được, tất nhiên không cần anh nữa, mà cha ruột lại xem sự tồn tại của anh là sỉ nhục, cho dù là cốt nhục sinh ra, từ trước đến giờ cũng không nhìn anh vào mắt, còn Tần phu nhân Đỗ Liên Trân, càng coi anh như thù địch, trăm phương ngàn kế muốn loại trừ anh, đến chết không ngừng.
Tần Trí Viễn lớn lên trong hoàn cảnh cha không thương mẹ không yêu, cũng dưỡng thành một loại tính cách âm tình bất định, lòng dạ thâm sâu, cũng không phải quá ngoài ý muốn.
Nhiễm Việt dừng xe ở gara ngầm của tiểu khu, sau đó đi thang máy lên tầng cao nhất, đó là nhà của Tần Trí Viễn, lúc Nhiễm Việt phát hiện anh có căn nhà này cũng rất ngoài ý muốn, cũng không biết là trước khi cô đến đã ở, hay sau khi cô đến mới ở, hỏi Tần Trí Viễn anh lại không chịu nói.
Tầng cao nhất là một căn hộ loại kiến trúc hai tầng, còn có cả một vườn hoa lớn ở ngoài trời, kết cấu rộng rãi sáng ngời, số lần Nhiễm Việt đến không nhiều, nhưng rất thích nơi này, nhưng bởi vì quan hệ giữa cô và Tần Trí Viễn không được tự nhiên, cho nên bình thường sẽ không dễ dàng bước vào trong này.
Nhiễm Việt đứng ở cửa bấm chuông vài lần, lại chờ một hồi, cũng không nghe thấy bên trong đáp lại, chỉ có thể quét vân tay mình trên ổ khóa vân tay ở cửa, cửa "cạch" một tiếng mở ra.
Đẩy cửa đi vào, đập vào mi mắt, chính là phòng khách lớn rộng rãi như phòng triển lãm, Nhiễm Việt còn nhớ lần đầu tiên tới đây, trong này còn chưa có đồ dùng gia đình, giống như một kho hàng lớn trống rỗng, cảm giác rất hoang vắng.
Khi đó cô nói cảm nghĩ này cho Tần Trí Viễn nghe, về sau cô đến lần nữa, đã trở thành bộ dáng như hiện tại này, không gian vẫn rộng rãi, nhưng từng chi tiết trang hoàng, khắp nơi thể hiện sự mềm mại nhẹ nhàng, tổng thể xem ra rất thoải mái, ấm áp.
Lầu một rất yên tĩnh, Nhiễm Việt đi một vòng không thấy Tần Trí Viễn đâu, lại đi lên bậc thang đến lầu hai, vào thư phòng xem một chút, người cũng không có ở đây, vì vậy cô đi thẳng vào phòng tập thể hình.
Quả nhiên, mới vừa đi tới cửa phòng, đã nghe thấy bên trong tiếng đánh rầm rầm rầm, Tần đại thiếu đang ở trần luyện quyền với bao cát, có lẽ đã luyện một lúc lâu, trên người ướt đẫm mồ hôi, giống như vớt từ trong nước lên.
Nhiễm Việt không lên tiếng chào hỏi, thả lỏng thân thể dựa vào trên khung cửa nhìn một hồi, cho đến khi Tần Trí Viễn phát hiện ra cô, dừng lại động tác, bình tĩnh hỏi: "Tiểu Điền bảo em đến?"
Nhiễm Việt thoải mái gật đầu thừa nhận, đi đến cái kệ trên vách tường cầm lấy một bộ bao tay khác, "Đấu một lúc không?"
Ánh mắt Tần Trí Viễn chuyên chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy tràn đầy tâm tình, thật lâu mới nói: "Vậy thì mong trợ lý Nhiễm nương tay."
Nhiễm Việt cong khóe miệng, vừa mang bao tay vừa nói: "Nhường thì không thú vị nữa."
Hai người đi đến giữa chiếu Tatami, không có trọng tài cũng không có tính giờ, đơn thuần chỉ là đánh một trận phát tiết tâm tình.
Nhiễm Việt đợi anh chuẩn bị xong, lập tức hét lớn một tiếng nhấc chân phát động tấn công, một cú đá thẳng tắp hướng về phía bụng anh, Tần Trí Viễn có phòng bị, hai tay chống đỡ ngăn lại tiến công của cô, nhưng một chiêu này của Nhiễm Việt chỉ là động tác giả, cô lại nhanh chóng đổi chân, nâng một chân khác lên đá một cú, mạnh mẽ đánh vào bả vai Tần Trí Viễn.
Một cú đá này lực đạo rất mạnh, Tần Trí Viễn lập tức bị lùi lại phía sau một bước, nhíu mi ẩn nhẫn đau đớn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô, nhanh chóng giơ quả đấm lên bắt đầu phản kích.
Thân hình Nhiễm Việt hơi gầy, nhưng khi đánh nhau tuyệt đối không phải dạng khoa chân múa tay, mà là ra chiêu tàn nhẫn, từng cú nghiêm trọng, khiến đối thủ không thể không toàn lực ứng phó, Tần Trí Viễn thật hoài nghi trước khi cô đến đây, có phải vừa mới uống một viên đại lực không.
Măc dù Tần Trí Viễn yếu thế hơn, nhưng vẫn cứng rắn chống cự, tìm cơ hội đánh trả, một quyền sắp đánh tới gò má bên phải của cô, lại bị cô linh hoạt né tránh, tiếp theo đó, là một quả đấm nện vào thắt lưng bên trái của anh.
Tần Trí Viễn: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!