Edit +Beta: Anky
Lúc Giản Du mới vừa trở thành Nhiễm Việt, từ trong hôn mê tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên chính là nụ cười ấm áp của mẹ Nhiễm, khi đó cô cứ thế tự nhiên gọi lên một tiếng mẹ, bởi vì mẹ Nhiễm và người mẹ trong ấn tượng của cô, cảm giác rất giống nhau.
Về sau cô được ở bên cạnh mẹ Nhiễm một tuần lễ, khoảng thời gian đó, trong đầu cô đầy ký ức hỗn loạn, có Nhiễm Việt, cũng có Giản Du, loại duyên phận gặp gỡ kỳ quái này, khiến cô cảm thấy vô cùng hoảng hốt, nhưng mẹ Nhiễm yêu thương tỉ mỉ chu đáo, làm cô vượt qua khoảng thời gian bất an này, cũng dần dần tiếp nhận cuộc sống mới.
Mẹ Nhiễm là một người ôn nhu rộng lượng, lúc Nhiễm Việt đi nhà trẻ, ba Nhiễm đi ra ngoài làm việc vẫn không trở về, đợi đến khi Nhiễm Việt lên tiểu học, người đàn ông kia đột nhiên trở về một chuyến, kết quả là trở về để ly hôn, mẹ Nhiễm không nói hai lời ký tên, sau đó lại cùng Nhiễm Việt ở tại khu mới giải phóng này, cũng may ông ngoại Nhiễm Việt để lại một căn nhà hai tầng nhỏ cho bọn họ, hai mẹ con mới có thể an ổn sống qua ngày.
Cho đến khi Nhiễm Việt đi làm, mẹ Nhiễm mới quyết định tái hôn, đối tượng là một thầy giáo, tính tình cũng rất tốt.
Sau khi mẹ Nhiễm tái hôn, chồng bà mua một căn nhà nhỏ ở bên cạnh, hiện tại đang ở bên kia, mà nhà cũ được sửa thành một quán mì nhỏ, kinh doanh không náo nhiệt, nhưng cũng có chút khách quen.
Năm năm trước mẹ Nhiễm ngã bệnh cần một số tiền lớn, Nhiễm Việt và cha dượng thương lượng với nhau, muốn bán quán mì và nhà đi, nhưng mẹ Nhiễm chết sống không cho, cuối cùng là Tần phu nhân bỏ tiền, giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó.
Nhiễm Việt là một người cảm nhớ ân tình, bởi vì hành động này của Tần phu nhân, tất nhiên cô ấy sẽ khăng khăng một mực đi theo bà ta, cho đến lúc Giản Du ngoài ý muốn chiếm cứ thân thể của cô ấy, rồi Giản Du phát hiện sự thật mình đã chết, vận mệnh của Nhiễm Việt mới hoàn toàn bị thay đổi.
Sau khi Nhiễm Việt lái xe đến khu mới, trước hết đến cửa hàng bánh ngọt gần đó, mua một cái bánh gato tạo hình búp bê Barbie tinh xảo, lại mua rất nhiều bánh mì điểm tâm, mới bao lớn bao nhỏ mang về nhà.
Khu mới giải phóng mặc dù có cái tên khu mới, lại là khu phố cũ hữu danh vô thực, chỉ là vào lúc thập niên 60, 70, nơi này là vùng mới giải phóng, cho nên cái tên vẫn tiếp tục sử dụng đến nay, hiện thời nơi này phần lớn là thôn làng, nhà cũ kĩ, cư dân cũng vô cùng hỗn loạn, phần lớn là dân lưu động, trị an khá tệ.
Lúc nào Nhiễm Việt cũng đề nghị mẹ Nhiễm dọn nhà, nhưng mẹ Nhiễm từ nhỏ lớn lên ở đây, cho nên rất cố chấp muốn ở lại đây đến khi già đi.
Xe dọc theo ngõ nhỏ chạy vào bên trong khu dân cư, sau đó dừng trước một căn nhà hai tầng, mẹ Nhiễm rất nhanh từ bên trong ra đón, trên tay bà còn dắt theo một bé gái, đó là cháu gái của cha dượng Nhiễm Việt, nhũ danh Điềm Điềm, năm nay hơn ba tuổi.
"Điềm Điềm, xem ai đến nè, mau gọi cô đi." Mẹ Nhiễm đùa với cháu gái nhỏ, bảo cô bé gọi, nhưng cô nhóc bình thường ít gặp Nhiễm Việt, cho nên trong ánh nhìn, mang theo nhút nhát e sợ.
Nhiễm Việt gọi mẹ, sau đó lại đến trêu chọc đứa bé, "Điềm Điềm, đã lâu không gặp, sao con lại béo lên rồi, còn nhăn mặt, cũng không ngọt chút nào!"
Mẹ Nhiễm không đồng ý, giả bộ cả giận nói: "Phi phi phi, Điềm Điềm của chúng ta là cô bé xinh đẹp nhất thiên hạ, béo chỗ nào!"
"Mẹ, lúc con còn nhỏ, có phải mẹ cũng đến khắp nơi nói con là cô bé xinh đẹp nhất thiên hạ không?" Nhiễm Việt cười hỏi.
"Phải thì sao nào?" Mẹ Nhiễm không hiểu.
"Vậy cũng thật là mất mặt!" Nhiễm Việt xoa xoa mặt.
"Cắt…" Mẹ Nhiễm đột nhiên đưa Điềm Điềm cho cô, nói: "Ôm Điềm Điềm, mẹ đi nấu cho con một chén mì sốt tương."
Nhiễm Việt cảm thấy nhét vào trong tay cô không phải một đứa bé, mà là quả lựu đạn, làm cô lập tức luống cuống tay chân, nhưng ngoài miệng vẫn không quên dặn: "Cho nhiều tương chút ạ."
"Không bằng mẹ cho con một tô đầy thịt ăn cho đủ!" Mẹ Nhiễm ép buộc cô.
"Nghe thật hay đấy ạ." Nhiễm Việt lại rất đồng ý.
Nhiễm Việt tay chân vụng về ôm Điềm Điềm, mở cửa xe, chỉ bánh ngọt trên ghế sau dụ dỗ nói: "Điềm Điềm, gọi cô đi, cô cho con đồ ăn ngon, bánh ngọt búp bê thật đáng yêu đó."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm rối rắm, nhưng sức hấp dẫn của bánh ngọt thật sự quá lớn, vì vậy giòn giã gọi: "Cô."
Trong nháy mắt Nhiễm Việt thấy ấm áp không chịu được, lập tức đặt cô bé xuống, cúi người vào lấy bánh ngọt.
"Tiểu Việt đã về rồi!" Từ Dân, cha dượng của Nhiễm Việt cũng từ trong nhà đi ra, cười chào hỏi cô.
"Ba, con đã về." Nhiễm Việt vừa dắt Điềm Điềm, vừa cầm bánh ngọt, quay đầu lại thoải mái gọi một tiếng ba.
Từ Dân là một thầy giáo dạy số học, lớn hơn mẹ Nhiễm mười tuổi, tính tình tốt hiếm gặp, hai người kết hôn được bảy tám năm, trước đến giờ chưa từng tức giận nhau, cũng coi Nhiễm Việt như con ruột của mình, không chút khoa trương nào mà nói, Từ Dân xuất hiện, mang đến cho mẹ con Nhiễm gia một gia đình thật sự ấm áp, cho nên Nhiễm Việt gọi ông là ba, tuyệt đối là xuất phát từ trái tim, thành tâm thành ý.
Lúc này Từ Dân thấy cô mang nhiều đồ như vậy, vội vàng tiến lên cầm giúp, vừa cười vừa nói: "Lâu rồi con không trở về, mẹ con cứ cả ngày nhắc tới, ba muốn gọi điện thoại cho con, bà ấy lại không cho, nói sợ ảnh hưởng đến công việc của con."
Nhiễm Việt cười cười, "Mẹ chính là thích quan tâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!