Edit +Beta: Anky
Mặc dù vẻ mặt Tần Trí Viễn vẫn cao lãnh như cũ, nhưng Nhiễm Việt đã cùng anh "qua lại trong âm thầm" gần hai năm, tất nhiên nhìn thấu biến hóa rất nhỏ dưới vẻ mặt bình thản của anh, đôi tai đỏ kia đã tiết lộ tâm tình anh hiện tại.
Tin nhắn đáp lại của Nhiễm Việt quá thẳng, trực tiếp chặn đứng ngọn lửa trong lòng Tần Trí Viễn, anh không nhắn hồi âm, mà chỉ chuyên tâm họp.
Bộ phận quan hệ xã hội báo cáo xong, Tần Trí Viễn đưa ra vài chỉ thị, phải trấn an tốt người nhà, phải an ủi tốt nghệ sĩ, phải đối phó với truyền thông cho tốt, quyết không thể bởi vì sự cố bất ngờ lần này mà ảnh hưởng đến hoạt động của công ty giải trí.
Cuối cùng Tần Trí Viễn tổng kết nói: "Hai năm nay thành quả đầu tư của công ty giải trí này rất tốt, các cổ đông đều vô cùng hài lòng, hy vọng mọi người không ngừng cố gắng."
Hội nghị đến đây, coi như là kết thúc, người của bộ phận quan hệ xã hội âm thầm thở một hơi, đều cảm thấy phó chủ tịch không hề đáng sợ như lời đồn bên ngoài.
Tần Trí Viễn mang trợ lý dẫn đầu rời khỏi phòng họp, Nhiễm Việt và những người khác thu dọn xong tài liệu, cũng nối đuôi nhau rời đi, nhưng lúc đang đợi thang máy, trợ lý vừa rời đi không lâu của Tần Trí Viễn đã quay lại, chạy chậm đến bên cạnh Nhiễm Việt, nói: "Trợ lý Nhiễm xin dừng bước, phó chủ tịch mời cô đến văn phòng của anh ấy một chuyến."
Bởi vì trợ lý đến đột ngột, nháy mắt trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, Nhiễm Việt không biến sắc nhìn những người khác một cái, quay đầu lại hỏi trợ lý, "Chủ tịch có nói là chuyện gì không?"
Trợ lý lắc đầu bày tỏ không rõ lắm, nhưng lại bổ sung một câu, "Chủ tịch chỉ gọi một mình cô đi."
Nhiễm Việt cũng không rối rắm, quay đầu lại bảo mọi người về công ty trước, cô tự mình đi theo trợ lý vào thang máy chuyên dụng.
Tầng cao nhất của cao ốc tổng bộ Tần Thị chia làm ba khu vực, một là văn phòng của chủ tịch, một là văn phòng của phó chủ tịch, còn một phòng khác là phòng thư ký, bình thường trừ hẹn trước với khách, những người khác thường sẽ không tùy tiện đi vào trong này, cho nên cả tầng lầu có vẻ yên tĩnh hơn.
Nhiễm Việt được trợ lý dẫn đường đi đến văn phòng phó chủ tịch, cả đoạn đường mắt nhìn thẳng, tầng cao nhất này cô từng đến mấy lần, nhưng bởi vì quan hệ căng thẳng giữa Tần phu nhân và Tần Trí Viễn, cho nên Nhiễm Việt thân là tâm phúc của Tần phu nhân, mỗi lần tới đều sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý, đặc biệt là Tần phu nhân, mỗi lần Tần Trí Viễn gặp Nhiễm Việt xong, bà ta cũng sẽ gọi Nhiễm Việt đi thẩm vấn một hồi, rất sợ cánh tay đắc lực này sẽ bị Tần Trí Viễn thu mua.
Trợ lý dẫn cô đến trước cửa phòng làm việc, sau đó nhẹ nhàng gõ hai cái, chờ bên trong vang lên tiếng Tần Trí Viễn đáp lại, trợ lý mới xoay người rời đi.
Nhiễm Việt hít sâu một cái, đẩy cửa vào.
Không gian trong phòng làm việc rất rộng rãi, chia thành khu làm việc, khu vực tiếp khách, còn có phòng ngủ nhỏ, phòng ngủ là dạng kết cấu vừa có phòng khách và phòng ngủ, đôi lúc công việc bận rộn, Tần Trí Viễn có thể trực tiếp ở lại đây.
Nhiễm Việt từng đến mấy lần, nhưng trừ lần đầu tiên hiếu kỳ tham quan một chút, mấy lần sau đến đều có việc để nói, cũng không ở lại lâu, lần này bị kêu lên, cô đoán có thể là bởi vì chuyện của Tần Trí Dật.
Lúc này Tần Trí Viễn đang ngồi pha trà trên sofa ở khu vực tiếp khách, biết cô đi tới, cũng không ngẩng đầu nhìn, mà nghiêm túc làm từng quá trình công việc, cho đến lúc trà pha xong được rót vào trong tách, anh mới ngẩng đầu đối diện với Nhiễm Việt, nói: "Ngồi đi."
Nhiễm Việt nhìn anh một cái, mím môi ngồi vào trên ghế sofa đơn.
"Trà mới vừa đưa tới, em nếm thử đi, nếu thích, bảo Tiểu Điền đưa qua cho em một ít." Anh cầm tách trà khéo léo tinh xảo đặt lên bàn trước mặt cô, ý bảo cô uống một hớp.
Nhiễm Việt tiện tay bưng lên, uống trọn một ngụm lớn, nước trà có hơi nóng, cô không nhịn được nhíu mày, hương trà thơm hay không cô không cảm nhận ra được, chỉ cảm thấy sau đó trong miệng có hương cam, ngọt thanh.
Nhìn cô uống vội vàng, Tần Trí Viễn nhịn không được nói một câu, "Trà không phải để thưởng thức như vậy."
Nhiễm Việt liếm liếm chỗ môi bị phỏng, nói: "Anh gọi tôi tới là để thưởng thức trà?"
Tần Trí Viễn bất đắc dĩ nhìn cô một cái, mới nói đến việc chính, "Trì Tình tự sát kia, sau khi tỉnh lại em phải tập trung vào trọng điểm này, không thể để cho Đỗ Liên Trân tùy tiện tống khứ người đi, nếu thật không được nữa, thì đưa cô ấy đến chỗ tôi."
Nhiễm Việt cảnh giác nhìn anh, hỏi: "Anh muốn lôi kéo cô ấy?"
Tần Trí Viễn nhếch miệng, lộ ra ý cười nhẹ nhàng, nói: "Một người chết cũng không sợ, nếu cho cô ấy một cơ hội, nhất định có thể làm nên chuyện."
Quả nhiên là tâm tư tính toán tường tận, Nhiễm Việt nói: "Nếu cô ấy không muốn thì sao?"
Tần Trí Viễn như có điều ám chỉ nhìn cô một cái, bảo: "Em không phải là ví dụ điển hình nhất sao?"
Nghe lời anh nói, sắc mặt Nhiễm Việt trong nháy mắt lạnh xuống, trong lòng không khỏi suy đoán ý tứ trong lời nói này của anh, chợt nhớ tới quan hệ ngầm giữa hai người, một ngọn lửa không tên mơ hồ dấy lên trong cô.
"Nếu đại thiếu đã cho rằng được, tôi sẽ đi sắp xếp, đợi cô ấy tỉnh lại, sẽ đưa tới chỗ này của anh."
Tần Trí Viễn hài lòng gật đầu, tâm tình tốt lại rót chén trà cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!