Nhiễm Việt vô cùng quen thuộc với Tần gia, lúc trước làm vệ sĩ, cô cũng có tham gia chịu trách nhiệm hệ thống an ninh ở nơi này, từ tòa nhà lớn đến nơi bố trí hoa cỏ nhỏ, trên cơ bản cô đều hiểu rõ, ngoại trừ Tùng Trúc Viên, đó là nơi ở của Tần lão gia tử và Tần Trí Viễn.
Tần lão gia tử thích yên tĩnh, thường ngày không cho phép người khác đến quấy rầy, ngay cả các con của ông, muốn gặp ông, cũng phải chờ cuối tuần gia đình họp mặt, dựa vào điểm này, Tần Trí Viễn tuyệt đối là người được lão gia tử vô cùng yêu thích, từ khi sinh ra đến bây giờ, anh đều sống cùng lão gia tử ở Tùng Trúc Viên, chỉ là hiện tại trưởng thành, có sự nghiệp và cuộc sống của mình, mới có thể ở bên ngoài sắp xếp một chỗ ở khác, nhưng mỗi tuần anh vẫn trở về chơi với lão gia tử hai ba ngày, tỏ lòng hiếu tâm, nghe nói sở dĩ anh biết nấu ăn, ngay từ đầu cũng là vì Tần lão gia tử mới học.
Mặc dù có thể lui tới tự nhiên trong nhà họ Tần, nhưng số lần Nhiễm Việt đến Tùng Trúc Viên lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc này thình lình được mang đến gặp lão gia tử, tâm tình cô vô cùng thấp thỏm.
Lúc Tần Trí Viễn đang lái xe vào cửa Tần trạch, Nhiễm Việt còn có chút lo lắng hỏi anh, "Bên này tai mắt của Đỗ Liên Trân khá nhiều, em ngồi xe anh đến thế này, sẽ không quá lộ liễu chứ?"
Tần Trí Viễn nắm tay cô, an ủi: "Lão gia tử chính là bia đỡ đạn tốt nhất của chúng ta."
Nhiễm Việt cảm thấy buồn cười, "Sao có thể xem lão gia tử thành bia đỡ đạn, thật không tôn trọng."
Vẻ mặt Tần Trí Viễn thản nhiên, "Đây là lời do lão gia tử tự mình nói, hơn nữa, chúng ta che giấu thế này cũng không phải là biện pháp, cũng nên thay đổi một chút." Anh chăm chú nhìn gò má cô, "Anh muốn nắm tay em cùng đi hẹn hò, đi dạo phố mua sắm, ăn cơm xem phim, những chuyện một đôi tình nhân bình thường có thể làm được, anh cũng phải làm được cho em."
Đột nhiên xuất hiện lời tâm tình khiến Nhiễm Việt nhất thời ngây ngốc, trong lòng vừa cảm động vừa ngọt ngào, đừng thấy anh bình thường dễ dàng thẹn thùng, nhưng khi nói mấy lời ngọt ngào cũng ra dáng lắm, vấn đề là bản thân anh còn chưa tự giác được, lúc nào cũng đem lời nói tình cảm trở nên nghiêm trang, đương nhiên.
Nhiễm Việt vuốt vuốt tay anh, nói: "Như bây giờ cũng rất tốt."
Tần Trí Viễn khẽ lắc đầu, "Không tốt, anh dự định cuối năm kết hôn với em."
Nhiễm Việt nghẹn họng nhìn trân trối, "Kết...! Kết hôn?"
Ánh mắt Tần Trí Viễn triền miên, ôn nhu cười, "Đúng vậy, kết hôn, em nguyện ý không? Kết hôn với anh."
"Em...! em đương nhiên nguyện ý, nhưng...!." Nhiễm Việt chợt dừng lại, sau đó khuôn mặt nhăn nhó nhìn Tần Trí Viễn, nói: "Anh cứ cầu hôn như thế này sao? ! Không có nhẫn không có hoa hồng không có rượu ngon, vậy cũng quá tùy ý đi!"
Tần Trí Viễn bị phản ứng chậm của cô làm thấy đáng yêu, nén cười nói: "Chuyện này về sau sẽ bổ sung."
Nhiễm Việt vẫn là vẻ mặt chịu thiệt thòi lớn, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, không muốn quan tâm anh nữa.
Tần Trí Viễn cũng không để ý trong xe còn có tài xế, nhỏ giọng dụ dỗ bên tai cô, cho đến khi cô đổi giận thành cười, lúc này mới yên lòng lại.
Hai người cùng nhau đến Tùng Trúc Viên, Tần lão gia tử vừa mới nghỉ trưa xong, đang cầm chén trà, một thân một mình chơi cờ, nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, liền cười vẫy tay với họ, ý bảo Tần Trí Viễn ngồi vào chỗ đối diện ông, hiển nhiên là muốn chơi với anh một ván.
Nhiễm Việt nhu thuận chào lão gia tử một tiếng, dâng quà tặng lên, sau đó đứng ở một bên xem, lão gia tử lại chỉ cái ghế bên cạnh cho cô ngồi xem.
Lúc lão gia tử một mình chơi cờ, hai bên đã tiến vào trạng thái giằng co, cho nên sau khi Tần Trí Viễn tiếp nhận, tốc độ hạ cờ cũng rất chậm, đi một bước cũng phải suy nghĩ một hồi.
Nhiễm Việt cũng hiểu cờ tướng, nhưng kỳ nghệ không tinh, thấy hai ông cháu chiến đấu đến kịch liệt như vậy, nhất thời cũng nhìn mê mẩn.
Cho đến khi cờ của lão gia tử bị Tần Trí Viễn chiếu tướng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lão gia tử vui tươi hớn hở nói: "Hảo tiểu tử, kỳ nghệ lại tiến bộ."
Khóe miệng Tần Trí Viễn chứa ý cười, khiêm tốn nói: "Là do ông nội biết cách dạy bảo."
Nhiễm Việt cảm thấy, Tần Trí Viễn có rất nhiều khuôn mặt, ở ngoài một bộ dáng cao lãnh, ở công ty là bộ dáng vương giả, ở trước mặt cô là dáng vẻ ôn nhu, đến trước mặt ông nội anh, chính là vẻ mặt trẻ con.
Thật sự là một người đàn ông dễ đổi sắc mặt, nhưng may mắn làm sao, cô có thể ở khoảng cách gần như vậy nhìn thấy các loại diện mạo của anh.
Tâm tình lão gia tử hiển nhiên rất tốt, dặn dò lão quản gia đi lấy điểm tâm Nhiễm Việt thích, chính mình lại hào hứng đi mở quà Nhiễm Việt mang đến, phát hiện là bộ văn phòng tứ bảo ông thích, còn tâm huyết dâng trào dẫn hai người lên thư phòng lầu hai, bảo là muốn bộc lộ tài năng trước mặt Nhiễm Việt.
Thư pháp của lão gia tử được mọi người công nhận, bút lông sói vung lên, lối viết thảo rồng bay phượng múa sinh động trên giấy, cho dù Nhiễm Việt là người ngoài nghề, cũng có thể nhìn ra tinh diệu trong đó.
Ông viết về giai đoạn vượt qua khó khăn, khí thế cuồn cuộn cộng thêm lối chữ thảo ngạo nghễ, cả hai kết hợp lại thật tương xứng, Nhiễm Việt nhìn thấy có chút kích động.
Lão gia tử quay đầu lại hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Nhiễm Việt không luống cuống cũng không phô trương, thành thật trả lời: "Thật soái!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!