Chương 12: (Vô Đề)

Trong phòng ăn chỉ mở hai ngọn đèn nhỏ trên tường, tỏa ra vầng sáng ấm áp, Nhiễm Việt múc canh cho Tần Trí Viễn, Tần Trí Viễn gắp cho cô một miếng cá, hai người trong lúc vô tình nhìn nhau, ngoài ý muốn nhìn thấy dưới đáy mắt đối phương một tia ấm áp.

"Sao?" Nhiễm Việt thấy anh bỏ cá vào trong miệng, rất mong đợi hỏi anh.

Tần Trí Viễn khẽ gật đầu, "Không tệ.

"

Còn có một câu anh không nói: Món ăn mùi vị không tệ, người càng không tệ.

Nhiễm Việt đắc ý khẽ cười, uống một ngụm canh, sau đó nói đến chuyện nghiêm túc, "Xế chiều tôi đi kiểm toán bên Kỳ Thiên, phát hiện một vấn đề không nhỏ.

"

Tần Trí Viễn giương mắt nhìn cô, trong ánh mắt viết nghi vấn.

Nhiễm Việt tiếp tục nói: "Chung Khôn muốn qua mặt tôi, rất nhiều chuyện đều bỏ qua tôi, trực tiếp đến báo cáo với Đỗ Liên Trân.

"

Tần Trí Viễn nhíu mày, lại gắp một miếng cá bỏ vào trong chén cô, rồi mới lên tiếng: "Em có nghĩ tới không, ông ta bỏ qua em, là được Đỗ Liên Trân ngầm đồng ý.

"

"Anh nói Đỗ Liên Trân không tín nhiệm tôi?" Nhiễm Việt kinh ngạc dừng lại động tác ăn cơm.

Tần Trí Viễn tỏ ý bảo cô đừng khẩn trương, nói: "Không phải không tín nhiệm em, mà là sợ em công cao chấn chủ, lúc năng lực và thành tích của em đạt tới một mức độ mà bà ta chấp nhận, bà ta nhất định sẽ thu hồi một chút quyền hạn, bởi vì bà ta sợ không áp chế được em.

"

Nhiễm Việt nghe anh phân tích, có chút khiếp sợ và luống cuống, "Nếu bà ta thu hồi hết quyền hạn đi, vậy ba năm nay tôi cố gắng không phải đã uổng phí sao?"

Tần Trí Viễn duỗi tay giữ cô, trấn an nói: "Yên tâm, bà ta không thể nào thu hồi toàn bộ, trước khi con trai bà ta chưa tiến vào tổng công ty, bà ta còn cần em giúp con trai mình lập chiến công.

"

Nhiễm Việt lần nữa kinh hãi, vội vàng hỏi: "Tần Trí Dật muốn tiến vào tổng công ty?"

Tần Trí Viễn cười cười, thu tay lại, buông lỏng thân thể dựa vào lưng ghế, thoải mái mà nói: "Thái tử gia của Tần gia làm sao có thể đứng mãi ở công ty con? Đỗ Liên Trân vẫn đang tìm mọi cách đưa cậu ta vào tổng bộ, cho dù không làm nổi chức phó chủ tịch, làm một giám đốc cũng được.

"

Nhiễm Việt cảm thấy buồn cười, "Tần Trí Dật cái gì cũng không biết, chỉ biết tán gái, hắn qua bên đó có thể làm gì?"

"Cậu ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho dù không biết làm gì, cũng có một đám người tranh nhau giúp cậu ta làm, vậy có gì đáng lo lắng, không giống tôi, cái gì cũng phải dựa vào chính mình đi tranh.

" Nói xong lời cuối cùng, có thể dễ dàng nhận ra tâm tình anh chợt hạ xuống.

Nhiễm Việt không muốn nghe anh nói lời tự coi nhẹ chính mình, cứ như có một cây kim đâm vào trong lòng cô, mơ hồ có chút thấy đau.

Vì vậy giọng nói hiếm khi mềm mại nói: "Các cổ đông không phải kẻ ngốc, ai có thể khiến cho bọn họ có được càng nhiều lợi ích, bọn họ sẽ hướng về người đó.

"

Tần Trí Viễn đột nhiên cong lên một nụ cười, nhìn cô thật sâu, nói: "Em đang an ủi tôi sao? Cảm ơn.

"

Nhiễm Việt đột nhiên đỏ mặt, vội vàng bưng chén cơm lên và vài ngụm, sau đó nói sang chuyện khác: "Vừa rồi ý anh là, Đỗ Liên Trân có thể muốn thu hồi quyền khống chế của tôi với công ty riêng của bà ta, nói như vậy, về sau chắc là tôi không chạm được vào tư liệu bí mật của bà ta, gần đây bà ta muốn đầu tư bất động sản, tôi còn tưởng đây là một cơ hội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!