Edit +Beta: Anky
Nhiễm Việt vừa mới kết thúc một cuộc họp kéo dài, đầu có hơi đau, vì vậy ngồi lại tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, cũng không vội vã rời đi.
Những người khác đã thu dọn xong tài liệu, từ từ rời khỏi phòng họp.
Một lúc sau, có một dì công nhân vệ sinh vào quét dọn, thấy trên ghế chủ vị còn người ngồi, cũng sợ hết hồn, không biết có nên tiếp tục quét dọn không.
Nhiễm Việt mở hai mắt ra, có chút thất thần yên lặng mấy giây, mới cầm lấy văn kiện trên bàn, đứng dậy đi ra phòng họp.
Giày da đế thấp đạp lên gạch men bóng loáng, tạo nên tiết tấu cộc cộc vang vọng trong hành lang yên tĩnh.
Lúc đi qua phòng làm việc của tổng giám đốc, phát hiện Tần Trí Dật không ở bên trong, chắc là lại đi đâu phóng túng đến quên mất chuyện đi làm rồi.
Khóe miệng Nhiễm Việt gợi lên một tia cười lạnh, nghĩ thầm Tần Trí Dật không tới làm việc cô càng bớt phiền.
Mới vừa nghĩ tới đây, Tần Trí Dật lại gọi điện thoại đến.
Anh ta ở bên kia cà lơ phất phơ nói: "Trợ lý Nhiễm, hiện tôi có chút việc, sẽ không đến công ty, cuộc họp vẫn thuận lợi chứ?"
Giọng Nhiễm Việt bình thản trả lời: "Mọi việc thuận lợi."
"Nếu mẹ tôi gọi điện thoại đến tra hỏi công việc, cô biết phải làm sao chứ." Tần Trí Dật không yên tâm dặn dò cô.
Nhiễm Việt tập mãi thành thói quen trả lời: "Tôi biết rõ."
Vì vậy Tần Trí Dật hài lòng thỏa mãn cúp điện thoại, để bận rộn cái mà anh ta gọi là "chuyện nghiêm túc" đấy.
Nhiễm Việt trở lại phòng làm việc, còn chưa ngồi nóng ghế, lại có trợ lý cầm văn kiện đến cho cô xem.
Là bản báo cáo dự toán của một bộ phim điện ảnh vốn đầu tư ít, Nhiễm Việt nhanh chóng xem qua, sau đó ký tên mình lên, lại đóng con dấu Tần Trí Dật lên.
Bởi vì Tần Trí Dật gần như mỗi ngày đều không đến công ty, cho nên Nhiễm Việt thay mặt anh ta bảo quản con dấu cá nhân, đề phòng khi khẩn cấp cần.
Trợ lý cũng không dám dừng lại lâu, vội vàng cầm lấy văn kiện bước nhanh rời đi.
Nhiễm Việt vuốt huyệt thái dương, thầm hừ một tiếng xả giận, đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, xuyên qua thủy tinh, nhìn từng tòa nhà cao tầng mọc san sát như rừng rậm.
Ba năm trước, cô không phải tên Nhiễm Việt, mà là con gái thứ tư của phú hào nổi danh Giản Vinh Quang, tên Giản Du, mặc dù chỉ là con gái riêng được nhận về, nhưng dù gì cũng có thân phận tiểu thư cao quý, trừ việc phải nhìn sắc mặt nữ chủ nhân Liên Lệ ra, mọi việc khác xem như an ổn.
Cho đến khi cô bị buộc gả cho tam thiếu gia của Tần gia, trên đường đi tuần trăng mật gặp tai nạn xe mà mất mạng, khiến cuộc sống nhìn như an ổn của cô, bỗng kết thúc.
Không ngờ cô còn có một ngày tỉnh lại, nhưng lần thức tỉnh này, cuộc sống của cô xảy ra sự thay đổi điên đảo, cô nhập vào một thân thể xa lạ, một con người hoàn toàn khác.
Nhiễm Việt đưa tay phải chạm lên cửa sổ thủy tinh, từng tia cảm xúc lành lạnh thấm vào lòng bàn tay cô, làm cô thoáng hoàn hồn.
Trong ba năm này, xảy ra quá nhiều chuyện xưa, khiến cô không đành lòng hồi tưởng, nếu không cẩn thận nhớ tới, cả trái tim sẽ trở nên nặng trĩu, ngay cả hô hấp cũng là một loại gánh nặng.
Xoay người rời khỏi cửa sổ, cô ấn đường dây nội bộ gọi trợ lý Lưu mang một ly cà phê vào, có một ông chủ bỏ bê không quản công việc, áp lực công việc của một trợ lý đặc biệt như cô vô cùng lớn.
Tiểu Lưu rất nhanh bưng cà phê vào, "Trợ lý Nhiễm, lúc nãy Tần phu nhân gọi điện thoại đến, tôi nói với bà ấy cô đang họp."
Nhiễm Việt "Ừ" một tiếng, bày tỏ biết rồi.
Tiểu Lưu nhân cơ hội lại nói đến mấy khách hàng đã sắp xếp lịch hẹn trước, Nhiễm Việt suy nghĩ một chút, từ chối vài người trong đó, "Gần đây quá bận, mấy xã giao không gấp thì từ chối đi."
Tiểu Lưu nhận chỉ thị xong liền ra ngoài.
Nhiễm Việt uống hết một ly cà phê, một lát sau mới cảm thấy đầu không còn đau nữa, vì vậy lấy lại tinh thần xử lý công việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!