Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Sau khi Thẩm Tri Minh rời đi, Tần Uyển Uyển mới yên lòng, hôm nay đuổi được Thẩm Tri Minh đi, còn có một đạo kiếm quyết của hắn, lại cắt đuôi được Quân Thù là nàng có thể yên ổn dưỡng thương, nghĩ bước tiếp theo.
Sau Khi Thẩm Tri Minh rời đi, Tống Tích NIên đứng bên cạnh tần Uyển Uyển, nhìn Tần Uyển Uyển vẫn đang sờ mi tâm, y hệt một đứa bé.
Tống Tích Niên nhìn một lúc, nở nụ cười: "Đã nhiều năm rồi sư muội chưa từng thân cận với ta và sư phụ như vậy."
Nghe hắn nói như thế, động tác của Tần Uyển Uyển dừng một chút, nàng giả vờ nở một nụ cười chua chát: "Còn không phải do hai người thiên vị, từ khi Tô sư muội đến Vấn Tâm Tông..." Trên mặt Tần Uyển Uyển lộ ra vài phần khổ sở "Sư huynh và sư phụ cũng không quan tâm muội nữa.
Sư huynh, huynh không biết khi muội chiến đấu cùng con nhím kia chín ngày chín đêm, muội vẫn luôn chờ đợi, kỳ vọng hai người sẽ tới cứu muội, nhưng.....!"
Câu nói này khiến Tống Tích Niên trở nên xấu hổ, cơ thể hắn cứng đờ tại chỗ: "Sư muội vẫn luôn kiên cường, chúng ta đều cho rằng......"
"Cho rằng muội sẽ không chết sao?" Tần Uyển Uyển quay đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn Tống Tích Niên "Bây giờ muội đã trở thành một phế nhân, sư huynh, huynh có thể tốt với muội một chút không?"
"Sư muội, muội đừng nản lòng." Tống Tích Niên vừa nghe lời này, lập tức trở nên nghiêm khắc "Với thiên phú của muội, muốn một lần nữa tu luyện đến kim đan thật sự không khó".
"Một lần nữa tu luyện đến kim đan không khó." Tần Uyển Uyển thở dài lặp lại lời nói của Tống Tích Niên, càng diễn càng nhập vai:"Khả nhân tâm như nước, bát nước đổ đi rồi làm sao lấy lại được a.
"Sư muội....." Tống Tích niên xấu hổ cúi đầu "Ta......."
"Sư huynh không cần phải khó chịu" không biết có phải lời kịch hợp với thiết lập nhân vật của nữ chính đại nhân hay không, dòng điện chảy trong thân thể chậm rãi biến mất, Tần Uyển Uyển quay đầu, Tiên phong đạo cốt nở nụ cười "Đi qua quỷ môn quan một lần, muội đã rõ ràng là do muội cưỡng cầu, việc quá khứ hãy để cho nó qua đi, từ ngày hôm nay trở đi, chúng ta phải sống thật tốt mỗi khắc mỗi giây."
"Sư muội nói rất đúng!" Tống Tích Niên nghe Tần Uyển Uyển nói, phấn chấn tinh thần "Sư muội, nếu có yêu cầu gì muội cứ nói với sư huynh."
"Sư huynh" Tần Uyển Uyển nhìn về phía phương xa, có chút cảm giác nhìn thấu sinh tử hồng trần "Lúc trước muội vẫn luôn kiềm chế dục vọng của mình, muội chưa từng thử qua sự phồn hoa của khói lửa nhân gian, hiện tại muội muốn trải nghiệm một lần."
"Sư muội muốn sao?"
"Thịt kho tàu." nàng quay đầu nhìn Tống Tích Niên, dịu dàng hỏi han "Đầu bếp Vấn Tâm Tông làm được không?"
Tống Tích Niên ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại, gật đầu "Ta có thể xuống núi mua giúp muội."
"Thật tốt" Tần Uyển Uyển bông đùa "Nếu đã xuống núi, sư huynh có thể mua nhiều một chút."
"Sư muội còn muốn gì không?"
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tần Uyển Uyển, lại nhớ tới hình ảnh sư muội một người một kiếm.
Khi ấy nàng vẫn là tu sĩ đứng đầu đám tu sĩ kim đan, Tống Tích Niên cảm thấy có chút đau lòng.
Nếu như Tần Vãn thật sự bị oan, cho dù hắn bù đắp nàng như thế nào cũng không quá đáng!
Nếu như không oan uổng.......! Sợ là sư phụ sẽ không bỏ qua cho nàng, rốt cuộc cũng là sư muội lớn lên trong vòng tay hắn, cho dù nàng đi sai đường, hắn cũng muốn đưa tiễn nàng một đoạn đường cuối cùng.
Tần Uyển Uyển không nhìn ra tâm tình phức tạp của Tống Tích Niên, nàng chỉ nghe thấy câu hỏi của hắn, lập tức mở miệng "Muội muốn ăn trứng muối vịt, nước muối vịt, tay xé gà, ngỗng quay, thịt thăn chua ngọt, viên Ngũ Phúc, đầu sư tử, hàng ớt cà tím, bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh gạo kê khoai tím......"
Tống Tích Niên vừa thấy nàng báo một danh sách dài như vậy, trực tiếp lấy từ trong túi càn khôn ra một chiếc bút bắt đầu ghi chép.
Tần Uyển Uyển giống như sợ mình ăn bữa hôm lo bữa mai, tiếp tục nói mãi: "Hạt dẻ xào, hạt thông xào, hồ lô ngào đường, xí muội đường......"
"Sư muội," ghi chép đến món cuối cùng, Tống Tích Niên dứt khoát ngẩng đầu, cắt lời Tần Uyển Uyển "Đừng nói nữa, sư huynh sẽ bắt một đầu bếp lên núi cho muội."
Sau khi nói xong, Tống Tích Niên tựa như sợ Tần Uyển Uyển còn muốn nói thêm yêu cầu, trực tiếp biến mất.
Chờ Tống Tích Niên biến mất, Tần Uyển Uyển ngã ngửa lên giường, lẩm bẩm dò hỏi hệ thống: "Đây chính là hình phạt dành cho nhân vật OOC trong truyền thuyết sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!