Mấy cái khác không biết nói, nhưng lời mở màng đánh lộn thì y biết.
Yêu cầu của Tần Uyển Uyển cũng đơn giản, chỉ cần đọc lời kịch nàng đưa bằng giọng điệu mở màn đánh lộn là được.
Y đọc lời kịch xong, mắt lạnh nhìn Thúy Lục.
Thúy Lục sững sờ nhìn y.
Một lát sau, máu mũi nhỏ từ lỗ mũi xuống, rốt cuộc Thúy Lục bừng tỉnh, hít mũi, giơ tay lau máu, cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Được, ta sẽ đi nói với Thành chủ."
"Hồ tắm nữ do ta đào sụp." Giản Hành Chi tiếp tục hỏi: "Cô muốn bồi thường thế nào."
"Cậu đào đi." Thúy Lục cúi đầu, không dám nhìn y: "Còn hồ tắm nam nữa, cậu muốn đào luôn cũng được."
"Ta muốn ở gần Tạ đạo quân, không thành vấn đề chứ?"
"Được." Thúy Lục gật đầu: "Ta sắp xếp ngay gian phòng cho cậu, còn đồ đệ của cậu thì sao? Dự định ở đâu?"
"Nó và ta ở cùng nhau..." Giọng Giản Hành Chi hờ hững: "Được không?"
"Được, ta bảo người kê thêm giường.
Cậu nghỉ ngơi cho tốt, ta đi bẩm báo lại Thành chủ."
Dứt lời, Thúy Lục cúi mình, dẫn người nhanh chóng rời đi.
Sau khi đám người bỏ đi, Tần Uyển Uyển đột ngột xốc chăn lên, thở hồng hộc từng hơi.
"Dọa chết ta rồi."
Tần Uyển Uyển vỗ ngực, Giản Hành Chi cũng ngồi dậy, giơ tay kéo y phục.
Kéo xong chỉnh tề, y đứng thẳng người dậy, lạnh lùng trừng nàng.
Tần Uyển Uyển ngẩn người.
Vốn dĩ tướng mạo Giản Hành Chi cực kỳ tuấn tú thanh thuần, mắt phượng mày kiếm, góc cạnh rõ ràng.
Vì vậy, chỉ cần y tuỳ ý nhìn ai đó cũng lộ ra nét lãnh đạm cùng cực.
Thật ra nếu không mở miệng, không đánh lộn, Giản Hành Chi là kiểu kiếm tu lạnh lùng cấm dục mà Tần Uyển Uyển thích nhất.
Chính vì vậy vừa liếc nhìn thôi, không biết do bị đánh đến ám ảnh, hay do vẻ ngoài y thật sự quá đẹp, khiến tim nàng đập nhanh mấy phần.
Chẳng trách Thúy Lục nhìn thấy chân thân đã nộp vũ khí đầu hàng.
Có điều người này rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm ăn, nhưng lại cứ muốn dựa vào nắm đấm.
Tần Uyển Uyển thầm lấy làm tiếc trong lòng, đang định nói gì đó khen ngợi để y duy trì dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng này, bỗng nàng nghe Giản Hành Chi mở miệng: "Cô ta có bệnh à? Nói sớm như thế chẳng phải xong rồi sao?"
Không, sư phụ, kẻ có bệnh là người đó.
Sớm lấy mặt thật giành hoa khôi, đừng có biểu diễn đập đá là chúng ta đã vào phủ lâu rồi.
Tần Uyển Uyển thầm mắng trong lòng.
Dường như Giản Hành Chi nhận ra chút tâm tư của nàng, quay đầu trừng: "Mau ngồi dậy bàn bạc đi, đừng nằm ì trên giường dưỡng lão nữa."
"Người nói xem, mặt người đẹp như vậy…" Tần Uyển Uyển nghe vậy, hít sâu một hơi, lật chăn nhảy xuống giường, nhìn gương mặt Giản Hành Chi mà tiếc rẻ: "Sao không phải người câm nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!