***
Giọt máu của Tần Uyển Uyển vừa vào, quả nhiên cổ trùng kia yên tĩnh lại.
Có điều không biết vì sao Giản Hành Chi lại cảm thấy có một cảm giác hỗn loạn quanh quẩn trong lòng.
Xúc giác mềm mại khi chạm đầu lưỡi kia khiến nhịp tim y tăng tốc, may mà không giống cổ trùng kia cố tình quấy nhiễu.
Sau vài đoạn Thanh tâm quyết, lòng y bình tĩnh lại.
Giản Hành Chi không nghĩ nhiều, chỉ điều động tập hợp linh khí, cố gắng phá cấm chế của Thúy Lục hết lần này đến lần khác.
Y đang gấp gáp khôi phục linh lực, Tần Uyển Uyển bỗng dưng cũng cảm thấy hoảng hốt.
Đã nói phải báo thù y, báo tới báo lui, sao hướng đi báo thù ngày càng bất thường vậy?
Nàng còn chưa từng yêu đương, sao lại để tên cẩu tặc kia gặm trước rồi?
Tần Uyển Uyển vừa nghĩ vừa bức bối, vội vàng tìm ít chuyện để làm, bắt đầu liên lạc Nam Phong, xác nhận vị trí bọn họ.
Đợi sau khi Giản Hành Chi phá thủng cấm chế, Tần Uyển Uyển đã chuẩn bị xong xuôi, quay đầu bàn bạc với Giản Hành Chi: "Ta đã biết cụ thể họ ở đâu, bây giờ làm sao ra ngoài?"
"Cứ đánh thẳng ra…" Giản Hành Chi khôi phục linh lực, giơ tay tụ kiếm khí, chém đứt xích sắt trói buộc.
Y vừa nói vừa nhíu mày suy nghĩ: "Ta đánh không lại.
Bây giờ, thần thức ta bị tổn hại…" Giản Hành Chi hiếm khi nghiêm chỉnh: "Không thể tiêu hao nữa."
"Ta biết."
Tần Uyển Uyển gật đầu, suy ngẫm, an ủi Giản Hành Chi: "Có thể ở đây hẳn là cơ duyên, hay là cứ ở đây, dùng thân phận hiện tại tu luyện, đối với người và ta mà nói cũng là chuyện tốt.
Vừa nãy, ta đã điều tra rồi, bên ngoài đều bày kết giới, một khi linh khí dao động sẽ bị phát giác."
"Vậy chỉ còn lại biện pháp cũ."
Giản Hành Chi nghiêm túc nhìn Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển lập tức nhận ra y muốn làm gì, giơ tay lên ngăn cản: "Sư phụ, không cần đào đâu.
Chúng ta đổi gương mặt là xong."
"Con thật thông minh." Giản Hành Chi khẽ ho: "Vi sư cũng đang có ý đó."
Tần Uyển Uyển không vạch trần y.
Hai người cùng núp bên cửa sổ nhìn thị vệ tuần tra, sau đó bọn họ phát hiện một vấn đề…
Thị vệ Quỷ Thành đều mang mặt nạ.
"Vậy chúng ta còn biến nữa không?" Giản Hành Chi khó hiểu.
Tần Uyển Uyển ngập ngừng: "Không… không cần nữa."
Hai người ngồi xổm bên cửa sổ.
Ngay lúc thị vệ tuần tra đến trước cửa bọn họ, Giản Hành Chi kéo người vào, Tần Uyển Uyển nện khuỷu tay.
Sau khi đánh ngất, hai người lột y phục chúng, kéo hai thị vệ đến cạnh tường, còng khóa sắt rồi cùng chạy ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!