Chương 45: Đút Máu

Vừa dứt lời, Giản Hành Chi giáng liên hoàn đấm.

Tốc độ ra quyền của y cực nhanh, Tạ Cô Đường vốn không có chỗ đánh trả, chỉ có thể dùng tay che mặt, lùi liên tục về sau.

Tần Uyển Uyển vội vàng bước lên kéo Giản Hành Chi, gấp gáp nói: "Sư phụ! Là Tạ đạo quân! Là y giúp con!"

"Giản đạo quân, đừng đánh nữa! Nam Phong thò đầu khỏi ngực Tạ Cô Đường, vội lên tiếng: "Đây là Tạ đạo quân đó!"

"Tạ Cô Đường?" Giản Hành Chi bị Tần Uyển Uyển kéo, còn chưa kịp nói gì, bỗng trên lầu cao truyền đến tiếng quát lạnh lùng: "Bắt người lại!"

Tiếng nói vừa dứt, linh lực đánh thẳng về phía bọn họ.

Giản Hành Chi túm lấy Tần Uyển Uyển nhảy sang một bên.

Chỗ họ vừa đứng nổ "ầm" , mặt đất lõm một hố sâu.

Mười mấy luồng linh lực nối đuôi xông lên đuổi theo bọn họ phát nổ tựa như trái bom.

Hai người nhắm về phía cửa sổ chạy như điên.

Giản Hành Chi hô to: "Đi mau!"

Dứt lời, y và Tần Uyển Uyển cùng nhảy ra ngoài cửa sổ, rớt xuống mái ngói gần đó, cả hai một trái một phải ăn ý chạy ra ngoại thành.

Tạ Cô Đường mang Nam Phong nhanh chóng đuổi theo.

Một con cự long hóa từ linh khí bám sát đằng sau bọn họ.

Ba người một thú bị đuổi chạy tán loạn.

Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi vừa chạy vừa không quên mắng nhau.

"Đang yên đang lành, người đánh Tạ đạo quân làm cái gì? Người không cứu ta, còn không cho người khác cứu hả?"

"Chẳng phải ta ném con lên sao?! Ném rồi không biết tự mình nhảy sang một bên à! Y phi lễ con, con còn nói giúp y?" Giản Hành Chi phát cáu: "Con còn coi ta là sư phụ không?!"

"Hai vị đừng cãi nữa…" Tạ Cô Đường nghe thấy, hơi lúng túng nói: "Đều là hiểu lầm…"

"Câm miệng, hiểu lầm cái gì!" Giản Hành Chi chộp lấy miếng ngói, quay lại ném Tạ Cô Đường.

Tạ Cô Đường lách người sang mái ngói bên cạnh, miếng ngói nện trúng đầu cự long.

Cự long sững người, giận dữ quát: "Thằng nhãi ranh, ngươi dám!"

Cự long bị chọc giận triệt để, bất chấp nhà cửa trong thành, dễ dàng đập nát tất cả, xông về phía Giản Hành Chi.

Tạ Cô Đường giơ tay bày pháp trận, cắm kiếm vào giữa, mấy chục quang kiếm lập tức bay về phía cự long.

Cự long tránh né kiếm trận lao vào Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi nhảy vọt lên, giơ tay ném một pháp ấn, né tránh cự long, quay đầu mắng Tạ Cô Đường: "Không ai dạy cậu nam nữ thụ thụ bất thân hả? Cậu cứu người sao không nắm cổ áo mà cứ phải ôm eo, ôm eo xong lại không chịu buông tay, còn nói cậu không phải kẻ háo sắc?"

Trong lúc nói chuyện, cự long bị kiếm Tạ Cô Đường quét qua sừng rồng, Giản Hành Chi nhân cơ hội chưởng vào đầu cự long, đánh bật về phía Tần Uyển Uyển.

"Ta còn không nói, người nhiều chuyện thế làm gì?!" Tần Uyển Uyển thấy đầu rồng văng tới, nắm Uyên Ngưng vạch một đường kiếm khí, đánh đầu rồng lệch về phía Giản Hành Chi: "Hoàng thượng chưa vội, thái giám đã gấp!"

"Ta là sư phụ con!" Giản Hành Chi đá một cước vào cằm cự long, giận dữ quát: "Con theo phe nào?"

"Sư phụ cũng phải nói lý chứ!" Tần Uyển Uyển nhảy từ trên cao xuống, đâm một nhát vào người cự long, ngẩng đầu tức giận mắng: "Người đi hỏi xem có ai cảm thấy người làm đúng không?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!