Hắn đứng ở miệng hang suy nghĩ làm sao có thể để Tần Vãn và Kiến vương giao chiến, sau đó còn làm nàng lấy được râu Kiến vương.
Đầu tiên bắt buộc phải dẫn dụ Kiến vương tới trước mặt Tần Vãn, sau đó cho Tần Vãn một lý do giao chiến với Kiến vương...
Nhưng mà Tần Vãn sợ như thế, làm sao nàng ta đánh nhau với Kiến vương được?
"Chủ nhân, ngài không cần lo lắng." 666 khuyến khích hắn: "Ngài chỉ cần dẫn Kiến vương tới trước mặt nữ chính, yếu đuối cầu cứu cô ấy.
Lấy tình cảm của nữ chính với ngài, cô ấy không thể bỏ mặc ngài được.
"Thật sao?" Giản Hành Chi nhíu mày: "Ta không tin lắm."
"Ngài phải tin tưởng kịch bản nha!" 666 siết chặt nắm đấm nhỏ: "Cho dù đại nữ chủ có hơi sợ cũng sẽ không vứt bỏ kẻ yếu!"
Giản Hành Chi: "..."
Hắn khó mà tin nổi.
Nhưng cho dù thế nào thì hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác, đầu tiên phải mang Kiến vương còn sống nhăn răng tới cho Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi không nghĩ nhiều, hỏi thẳng: "Làm sao đưa nó tới?"
"Kiến vương rất ghét người có văn hóa hơn nó." 666 hết sức tự tin: "Ngài đọc vài bài thơ là có thể chọc giận nó."
Giản Hành Chi trầm mặc, 666 lấy làm lạ: "Chủ nhân?"
"Trước giường..." Giản Hành Chi hết sức vơ vét mấy đoạn thơ mà hắn từng đọc: "Minh nguyệt quang, nghi tự địa thượng sương..." (ghi chép 1)
"Cạp cạp cạp, khúc hạng hướng thiên ca..." (ghi chép 2)
Giản Hành Chi lúng túng đứng trước cửa hang đọc thơ.
Kiến vương ngồi trong hang động xỉa răng.
Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, nó xoay đầu cười nhạt, bảo với tiểu đệ của mình: "Cái tên này còn chả có văn hóa bằng ta.
Ta còn biết đọc Mặt trời khuất bóng sau rặng núi kìa kia kìa."
Giản Hành Chi đọc hết những bài thơ mà hắn từng học ở thế gian, hang động Kiến vương vẫn chẳng hề có động tĩnh.
Hắn siết chặt nắm đấm, 666 im re không dám hó hé.
"Tại sao nó không ra?"
Nghe giọng điệu Giản Hành Chi, 666 căn bản không dám trả lời.
Chỉ có một khả năng, trong lòng Kiến vương...! Giản Hành Chi còn chả có học thứ bằng nó.
Giản Hành Chi hít sâu một hơi, dự định không nghe 666 nữa.
Hắn chẳng nói chẳng rằng đạp một cước lên trước cửa hang, rống to: "Ra đây!"
Hang động Kiến vương rung lên, bụi đất rơi xuống, động tác xỉa răng của nó khựng lại, quay đầu nhìn thoáng ra bên ngoài: "Không có học thức thật táo bạo."
Giản Hành Chi thấy Kiến vương vẫn im re, dứt khoát dẫm một cước làm sập hang động.
Kiến vương chỉ thấy một bóng áo trắng bụi bặm giáng từ trên trời xuống, đạp lên mặt nó, để lại một dấu chân rồi xoay người nhảy xuống, thờ ơ nhìn nó.
Kiến vương giơ tay lau hết hết dấu chân trên mặt, lạnh giọng mở miệng: "Ngươi muốn chết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!