Tiếng thét của ông chủ rất lớn.
Người tu chân tai thính mắt tinh, dù cho Tần Uyển Uyển và Bạch Tuế Ưu đã ra khỏi thành vẫn còn nghe thấy.
Hai người theo bản năng nhìn nhau, nhưng không ai dám quay đầu, chỉ đành giả vờ không biết, ra sức thúc ngựa chạy về hướng rừng rậm.
Linh mã ở tu chân giới chạy nhanh hơn rất nhiều so với ngựa phổ thông, chạy ba mươi dặm đường mà chưa tới một khắc đồng hồ đã đến.
Từ xa chỉ thấy núi rừng rậm rạp, Bạch Tuế Ưu báo một tiếng "Đến rồi", trở người xuống ngựa, buộc ngựa sang một bên.
Tần Uyển Uyển cũng xuống ngựa.
Vừa quay lại, nàng đã thấy đầu Giản Hành Chi đầy bụi đất.
Mặc dù hắn đã cố gắng duy trì bình thản, nhưng Tần Uyển Uyển vẫn nhìn ra chút xấu hổ từ kiểu tóc bù xù, áo trắng bị vấy bẩn với khuôn mặt lấm lem của hắn.
"Ngươi..."
"Ngươi không nói không ai nghĩ ngươi câm đâu." Giản Hành Chi nhanh miệng, đi về cánh rừng phía trước: "Đi."
Bạch Tuế Ưu buộc ngựa xong, quay lại bên cạnh Tần Uyển Uyển.
Nhìn bóng lưng Giản Hành Chi khí thế hung hăng, hắn hoài nghi hỏi: "Hôm nay...! chúng ta...! tới làm nhiệm vụ đúng không?"
"Hình như là vậy..."
Tần Uyển Uyển có chút nghĩ không ra, nhưng nàng vẫn tăng tốc độ, thúc giục Bạch Tuế Ưu: "Đuổi theo đi."
Ba người cùng tiến vào rừng rậm, Bạch Tuế Ưu ở phía trước mở đường, dẫn hai người vào bên trong.
Giản Hành Chi cùng Tần Uyển Uyển sóng vai mà đi.
Dọc đường đi, ba người đều không thấy gì lạ thường.
Tần Uyển Uyển nhìn túi Càn Khôn của mình đong đưa trên thắt lưng Giản Hành Chi, thừa dịp lúc hắn không chú ý, tay nàng kéo một cái, thu túi Càn Khôn vào tay áo.
Túi Càn Khôn trở về, Tần Uyển Uyển mới cảm thấy yên ổn, quay đầu nói chuyện phiếm với Bạch Tuế Ưu: "Bạch đạo hữu, chúng ta cứ tìm như vậy sao?"
"Vào sâu thêm một chút, tới vị trí thích hợp, ta sẽ lấy hương điều chế từ cỏ Hỏa Linh để thu hút những con kiến Hoặc Tâm này."
Bạch Tuế Ưu giải thích: "Kiến Hoặc Tâm thích cỏ Hỏa Linh.
Có cỏ Hỏa Linh ở đây, kiến Hoặc Tâm trong vòng năm dặm đều sẽ bị dẫn dụ."
"Bọn chúng tới đông quá..." Tần Uyển Uyển lộ vẻ mặt lo lắng: "Có thể ứng phó nổi không?"
"Trong đám kiến Hoặc Tâm ngoại trừ Kiến vương thì những con kiến khác không quá nguy hiểm, đa phần chỉ là dọa người, ngủ một giấc là xong thôi."
Tần Uyển Uyển gật đầu.
Giản Hành Chi mở miệng hỏi thêm: "Nếu là Kiến vương thì sao?"
Bạch Tuế Ưu biến sắc, hắn nghiêm túc mở miệng: "Nếu như là Kiến vương, vậy nó chính là yêu thú Địa giai cấp cao nhất, không những sẽ biến thành vật mà lòng người sợ nhất, sau khi dọa còn ăn thịt đối phương."
Tần Uyển Uyển hít vào một ngụm khí lạnh: "Vậy tuyệt đối đừng gặp phải Kiến vương."
Vừa dứt lời, một tiếng "ting" vang lên trong đầu Giản Hành Chi.
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Khiến Tần Uyển Uyển giao chiến với Kiến vương, lấy được râu của Kiến vương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!