Giọng nói Giản Hành Chi giống như mang theo ma lực nào đó, Tần Uyển Uyển vừa nghe đã cảm thấy mệt mỏi, lăn ra ngủ tiếp.
Hôm sau thức dậy, Tần Uyển Uyển thừa dịp Giản Hành Chi vẫn còn đang ngồi thiền, sáng sớm liền chạy ra ngoài.
Vừa ra cửa nàng đã gặp phải Bách Tuế Ưu.
Hắn thấy Tần Uyển Uyển thì vui mừng gọi: "Lý cô nương đi đâu đấy?"
"A, Bạch đạo hữu." Tần Uyển Uyển lên tiếng chào hỏi, chỉ ra phía ngoài: "Ta dự định đi tìm một công việc, Bạch đạo hữu biết chỗ nào tìm việc làm cho người phàm không?"
"Lý cô nương có thể đến Phường Vạn Sự ở phố Đông xem? Nghe nói ở nơi đó chỉ cần có tiền, không có gì là không làm được."
"Vậy tốt quá." Tần Uyển Uyển vui mừng: "Ta sẽ đến đó thử."
"Ta cũng đang định đến phố Đông thuê ngựa..." Bách Tuế Ưu gợi ý: "Chi bằng chúng ta cùng đi?"
"Được!"
Tần Uyển Uyển đồng ý ngay, cùng đến phố Đông với Bách Tuế Ưu.
Bách Tuế Ưu mười phần hiểu rõ trấn Tầm Tiên, nói chuyện hài hước, dọc đường giới thiệu các loại mỹ thực đặc sắc trong trấn, cả hai nhanh chóng thân thiết.
Bách Tuế Ưu bèn hỏi thăm nguyên nhân Tần Uyển Uyển đến Phường Vạn Sự: "Lý cô nương định tìm việc cho Trương công tử sao?"
"Đúng vậy."
"Cô nương không định đi chung với Trương công tử nữa à?"
"Không giấu diếm gì huynh," Tần Uyển Uyển bày ra dáng vẻ phiền não: "Thật ra hắn vẫn luôn si mê lưu luyến, đau khổ dây dưa quấn lấy ta.
Bây giờ ta chỉ muốn sắp xếp ổn thỏa cho hắn, để hắn có một cuộc sống yên bình.
Dù sao ta cũng là người tu đạo, mang theo hắn sống cuộc sống màn trời chiếu đất cảm thấy rất áy náy.
"Lý cô nương nghĩ phải."
Bách Tuế Ưu gật đầu: "Con đường tu đạo rất gian khổ, nhìn Trương công tử cũng là một đại mỹ nhân yểu điệu, e rằng không chịu khổ được.
"Chứ gì nữa." Tần Uyển Uyển lập tức tán đồng: "Vì vậy ta định tìm một công việc cho hắn, tìm cơ hội để hắn ở lại đây, từ đó về sau ổn định cuộc sống."
"Hiểu rồi." Dường như Bách Tuế Ưu rất thấu hiểu Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển thấy nói chuyện đã kha khá, cuối cùng đề xuất yêu cầu: "Cho nên lát nữa, Bạch đạo hữu có thể cho ta mượn ít tiền không?
Động tác Bách Tuế Ưu khựng lại.
Tần Uyển Uyển nhìn hắn, bày ra nụ cười chua xót: "Túi Càn Khôn của ta nằm ở chỗ Trương Tam.
Xong việc, chắc chắn ta sẽ trả cho huynh!"
"Ừ." Bách Tuế Ưu hiểu ra, gật đầu nói: "Chuyện nhỏ, cô nương yên tâm."
Nghe thấy Bách Tuế Ưu đồng ý cho vay, Tần Uyển Uyển lập tức vui vẻ.
Lúc này, nàng mới sực nhớ ra: "Sư thúc của huynh đâu?"
"Đêm qua ta và sư thúc ôn chuyện, xong đã trở về thành trước rồi."
Bách Tuế Ưu cười nói: "Nếu cô nương có lòng, ngày khác ta sẽ dẫn cô nương đi thăm ông ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!