Vừa dứt lời thì mọi người cùng nhau nhìn về phía Tần Uyển Uyển, ngay sau đó nàng liền bị một đống đại đao hướng vào mặt: "Ngươi muốn chống đối quan viên sao?"
"Ta không có!"
"Không sai!"
Cả hai đều phản ứng nhanh cùng đồng thanh nói, Tần Uyển Uyển khiếp sợ mà nhìn về phía Giản Hành Chi: "Tại sao ngươi phải hại ta như thế?"
Giản Hành Chi nhất thời cứng họng, kìm nén suy nghĩ hồi lâu lúc sau rốt cuộc tìm được một cái lý do: "Ngươi không cảm thấy bọn họ rất quá đáng sao?"
"Từ lúc nào mà ngươi lại có hăng hái làm việc tốt như vậy?"
"Đã một người tu đạo" Giản Hành Chi ra vẻ hiển nhiên nói "Trừ gian diệt ác giúp đỡ kẻ yếu, cũng là một loại rèn luyện.
"
"Ta là người tu Đạo, không phải ngươi!"
"Cho nên ta mới giúp ngươi tạo ra cơ hội rèn luyện thôi.
"
Vừa dứt lời thì một đại đao chém xuống, Giản Hành Chi nắm lấy túi tiền Tần Uyển Uyển nhẹ nhàng kéo ra, thần không biết quỷ không hay vô tình rơi trên tay hắn rồi trượt vào trong tay áo, đồng thời hắn và Tần Uyển Uyển mỗi người lui về phía sau, đại đao liền chém hụt ở giữa hai người.
"Quan gia đang nói chuyện với ngươi, ngươi đừng có mà không thèm để chúng ta vào mắt!"
Binh lính nhìn về phía Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển khẽ cắn môi nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Giản Hành Chi: "Là hắn ta nói nên cái gì cũng không liên quan đến ta!"
"Ai quản hai ngươi có liên quan gì hay không, mau bắt lấy chúng!"
Binh lính rống to một tiếng, Tần Uyển Uyển thấy tình hình không ổn, quay đầu liền bỏ chạy!
Giản Hành Chi nhìn nàng vụt một phát chạy trốn, ngay lập tức nhanh nhẹn đuổi theo sát phía sau hắn một phen nhào vào lòng nàng, ôm chặt lấy đùi nàng: "Chủ tử, đừng bỏ lại ta!"
"Ngươi mau buông ta ra, đừng ngăn ta chạy trốn!"
Tần Uyển Uyển một chân đá Giản Hành Chi, Giản Hành Chi ôm đùi nàng không bỏ, Tần Uyển Uyển ra sức đá hắn: "Mau buông tay!"
"Ta không buông!"
Hai người giằng co, mắt thấy binh lính đang xông tới, Giản Hành Chi đột nhiên dùng sức, Tần Uyển Uyển liền bị kéo té xuống tại chỗ, hắn một tay đỡ lấy đầu Tần Uyển Uyển, một tay đè lại trên người nàng, cười nói thanh: "Hành hiệp trượng nghĩa đi thôi, chủ tử của ta.
"
Nói xong, hắn liền buông tay chạy đi, truy binh mang đại đao đuổi theo gần sát, Tần Uyển Uyển phải chật vật lăn sang một bên tức giận mà mắng to một tiếng: "Đồ khốn kiếp!"
Phía sau liền bị đuổi theo ráo riết nàng hốt hoảng tẩu thoát theo hướng bên trong thành.
Giản Hành Chi chạy một đường xa, rốt cuộc cũng tới đường cái, thấy xung quanh không có người hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng đánh nhau rung trời ở phía xa, lắc lắc túi Càn Khôn trong tay, liền bước vào một khách điếm cách đó không xa.
Vừa vào khách điếm, tiểu nhị lập tức đi ra cung kính tiếp đón: "Công tử, ở trọ sao?"
" Hai gian phòng chữ Thiên.
"
"Thật thứ lỗi.
" tiểu nhị miễn cưỡng cười lên "Phòng chữ Thiên chỉ còn một gian phòng, ngài xem! "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!